Chương 266: Đánh tàn phế chân tay của ai?
Đỗ Hạo Hiên quay phắt lại thì thấy cả người Tiêu Chính Văn đang toát ra sát khí ngùn ngụt, lúc này đã xông thẳng vào phòng!
Hắn đứng dậy tức giận hét lên: “Mày vào đây bằng cách nào?”
Lẽ nào Âm Sơn Tam Hổ thất bại rồi ư?
Thế nhưng!
Đáp lại hắn chỉ là cú đấm mạnh như sắt đá của Tiêu Chính Văn.
Rầm!
Tiêu Chính Văn lao về phía trước đấm mạnh khiến Đỗ Hạo Hiên đập mạnh vào cánh cửa.
Trong phút chốc, dường như có thể nghe được tiếng gãy xương mũi.
“A a a!”
Đỗ Hạo Hiên văng ra xa, nặng nề ngã xuống đất. Hắn che cái mũi đầy máu đau đớn rống lên: “Mũi của tao, mũi của tao… Tiêu Chính Văn, mẹ kiếp mày dám đánh gãy mũi của tao! Cái mũi tao vừa chỉnh! Tao phải giết mày, giết mày!”
Đỗ Hạo Hiên ngã xuống đất, cả cánh cửa đều là dấu vết to bằng bao cát.
Xương mũi lại bị gãy một cách thảm thương, máu tuôn ra ngoài!
Răng cửa cũng bị đánh gãy, miệng dính đầy máu!
Lúc này Tiêu Chính Văn hoàn toàn không đoái hoài gì đến Đỗ Hạo Hiên đang nằm lăn lộn trên mặt đất. Anh bước nhanh đến bên giường nhìn trạng thái của Khương Vy Nhan, lúc này anh mới hiểu ra!
Cô bị hạ thuốc mê!
Cũng may mình đến kịp lúc, nếu không thì không thể tưởng tượng được hậu quả…
Tiêu Chính Văn lấy chăn đắp cho Khương Vy Nhan, lẩm bẩm một câu: “Đồ ngốc, sao em lại ngốc như vậy? Có chuyện gì mà không thể nói với anh à”.
Nói xong Tiêu Chính Văn đứng dậy, khoảnh khắc đó đôi mắt anh hiện lên vẻ phẫn nộ như hóa thành Tu La, sát khí ngùn ngụt toát ra từ người anh!
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Hạo Hiên lúc này đã bò dậy, nói: “Đỗ Hạo Hiên, tao đã từng cảnh cáo mày, đừng động vào vợ và con của tao, nếu không mày sẽ hối hận vì đã sống trên đời này!”
Lúc này Đỗ Hạo Hiên che cái mũi đầy máu, hét lên với Tiêu Chính Văn: “Chết tiệt, Tiêu Chính Văn! Mẹ kiếp, mày tỏ vẻ với ông đây đấy à? Còn nói tao sẽ hối hận vì đã sống trên đời này sao? Mày cũng không xem lại bây giờ mày đang ở đâu”.
“Mẹ nó, vào hết đây cho ông!”
Đỗ Hạo Hiên nhanh chóng bấm số điện thoại cố định ở trên bàn!
Sau đó!
Cả tầng lầu vang lên tiếng bước chân hỗn loạn!
Tiếp theo!
Mấy chục tên côn đồ mặc đồ đen mang theo gậy và côn điện xông vào phòng bao!
Mặt ai cũng đều hung ác và lạnh lùng!
Thấy cảnh tượng này, Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sát khí lạnh thấu xương.
Đỗ Hạo Hiên cũng liên tục rút khăn giấy lau máu trên mũi mình, tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn quát: “Mẹ nó! Hôm nay tao phải đánh gãy chân tay của mày, sau đó chơi chết người phụ nữ của mày trước mặt mày! Tao muốn xem xem mày làm thế nào để tao hối hận vì đã sống trên đời!”
“Lên hết cho tao! Đánh gãy tay chân của anh ta”.
Hắn hét lên, mấy chục tên côn đồ đều lao về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn đám côn đồ đang lao đến, thân hình anh vừa cử động đã biến thành một bóng đen trong phòng bao.
Rầm rầm rầm!
Âm thanh bùm bụp liên tục vang lên bên tai!
Mấy chục tên côn đồ đố đều bị đánh văng ra xa!
Có người va vào tường, tạo ra vết nứt trên tường.
Có người va vào làm vỡ bàn trà.
Có người rơi ra ngoài cửa sổ, phát ra âm thanh cực lớn.
Không đến năm phút sau, cả phòng bao trở nên lộn xộn.
Mấy chục tên côn đồ đều gãy tay gãy chân đồng loạt ngã xuống đất kêu gào.
Tiêu Chính Văn vẫn lành lặn đứng đó!
Đỗ Hạo Hiên há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này.
Hắn hoảng hốt lùi về sau mấy bước, nhìn Tiêu Chính Văn đang đi về phía mình như một hung thần, hắn sợ hãi hét lên: “Rốt… rốt cuộc mày là ai? Mày muốn làm gì? Tao… tao nói cho mày biết tao là tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Thị, cũng là thiếu gia nhà họ Đỗ. Nếu mày dám làm gì đó với tao thì ông đây tao nhất định sẽ không tha cho mày. Đến lúc đó, không chỉ mình mày mà vợ con mày, những người có quan hệ với mày cũng sẽ bị nhà họ Đỗ truy sát”.
Đỗ Hạo Hiên sợ rồi!
Hắn sợ thật rồi!
Tên Tiêu Chính Văn này quá mạnh.
Mấy chục tên côn đồ này đều là cao thủ.
Lúc này thế mà họ lại bị đánh thành như vậy.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng, đôi mắt lạnh tanh đi đến trước mặt Đỗ Hạo Hiên nói: “Nhà họ Đỗ? Tao rất muốn bị truy sát! Nhưng hôm nay mày phải trả giá cho những sai lầm của mày!”
Chỉ một câu nhưng lại toát ra vẻ lạnh băng chết người.
Nhiệt độ trong phòng bao bỗng hạ xuống mức thấp nhất!
Thấy tình hình không ổn, Đỗ Hạo Hiên xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng.
Tiêu Chính Văn nhấc tay lên, mấy kim châm được làm bằng thép tinh luyện lóe lên ánh sáng lạnh lẽo phóng xuyên qua hai chân Đỗ Hạo Hiên.
Bộp!
Hai đầu gối Đỗ Hạo Hiên lập tức khuỵu xuống đất.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Chính Văn đã đi đến trước mặt hắn, nắm lấy cổ áo nhấc cả người hắn lên, ép chặt lên tường!
Bức tường này bỗng chốc nứt ra như một mạng nhện.
Ngay lúc đó, Đỗ Hạo Hiên thấy được sát khí khủng khiếp trên người và trong đôi mắt Tiêu Chính Văn.
Giống như chúa tể đến từ địa ngục!
Anh ta thật sự muốn giết mình!
“Mày… mày không thể giết tao, tao là thiếu gia nhà họ Đỗ. Dù mày không sợ nhưng còn vợ con mày thì sao?”
Đỗ Hạo Hiên vội vã hét lên, lúc này hắn thật sự sợ hãi lắm rồi.
Sau đó hắn chưa kịp nói câu tiếp theo thì Tiêu Chính Văn đã bóp chặt lấy vai trái của hắn, rắc, xoay vòng chín mươi độ bẻ gãy toàn bộ cánh tay trái của Đỗ Hạo Hiên.
“A a a!”
Cơn đau xuyên thấu lập tức lan khắp cơ thể Đỗ Hạo Hiên.
Hắn hét lên thảm thiết: “Tiêu Chính Văn, tao phải giết mày! Giết mày! A a a! Tay của tao…”
Tiêu Chính Văn nhấc tay lên ném Đỗ Hạo Hiên sang một bên, cả người hắn đập mạnh vào giá rượu rồi ngã xuống đất.
Lúc này toàn bộ tủ rượu đều ngã xuống, vỡ tan tành, nhuộm đỏ cả người Đỗ Hạo Hiên.
Đỗ Hạo Hiên ngã trên mặt đất đau đớn hét lên, cả cánh tay trái của hắn đã bị gãy.
Hắn hoảng hốt nhìn Tiêu Chính Văn đang bước từng bước đến chỗ mình, lo lắng nói: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi đưa tiền cho anh, rất nhiều tiền. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi… cầu xin anh đừng giết tôi…”
Lúc này Đỗ Hạo Hiên bắt đầu cầu xin tha mạng.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không hề dao động, lạnh lùng nói: “Mày còn nhớ lúc nãy mày nói muốn đánh gãy tay chân tao không?”
“Không! Không không không! Đừng!”, Đỗ Hạo Hiên hoảng sợ liên tục lùi về sau!
Nhưng!
Ngay sau đó!
Tiêu Chính Văn đi đến, nhấc chân đạp lên đầu gối phải của Đỗ Hạo Hiên.
Rắc!
Bỗng chốc tiếng xương bị nghiền nát vang lên khắp phòng bao.
“A a a!”
Theo đó là tiếng thét thê thảm của Đỗ Hạo Hiên!
“Chân của tôi… chân của tôi!”
Cả người Đỗ Hạo Hiên căng cứng, gào lên thảm thiết vì đau đớn.
Đầu gối chân phải của hắn đã bị nứt, xương gãy đâm vào thịt, máu chảy ra, rất kinh khủng!
Hắn không dám tưởng tượng Tiêu Chính Văn lại dám làm vậy…
Đáng sợ!
Sợ hãi!
Đỗ Hạo Hiên sợ thật rồi!
Sau đó, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc của Tiêu Chính Văn hiện lên tia sát khí: “Tiếp theo là chân trái hay tay phải của mày đây? Cho mày tự chọn một đấy”.
Đỗ Hạo Hiên hít sâu vài hơi, thở hổn hển nhìn chân phải dính đầy máu. Hắn cười nói: “Mày nằm mơ! Đi chết đi!”
Bỗng dưng, hắn rút ra một cây súng đen từ trong ngăn tủ bàn sách đã bị ngã bên cạnh rồi chĩa thẳng về phía trán của Tiêu Chính Văn, khuôn mặt dữ tợn cười lớn: “Mày không ngờ phải không? Tiêu Chính Văn, mày chết đi! Đánh gãy tay trái và chân phải của tao, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả gấp ngàn lần, để mày cảm nhận đau đớn ngàn lần như này! Tao còn muốn cưỡng hiếp vợ mày một ngàn lần trước mặt mày, còn con gái mày nữa, tao cũng không tha cho nó đâu. Đợi lúc tao sung sướng xong rồi, tao sẽ bảo mấy chục đàn em của tao cùng vui sướng! Bọn chúng sung sướng rồi thì tao sẽ ném vợ mày cho mấy tên ăn mày cùng hưởng thụ!”
“Mọi chuyện đều do mày tự chuốc lấy, đều do mày tự tìm!”
Đỗ Hạo Hiên cầm khẩu súng chĩa vào Tiêu Chính Văn, khó khăn loạng choạng đứng dậy!