Cơn đau ập đến, một giây sau, Kiếm Thị chỉ cảm thấy tay áo lành lạnh, toàn bộ cánh tay của ông ta đã biến thành sương máu.
Lúc này, Kiếm Thị ngẩn người tại chỗ.
Chỉ là một đòn của tên nhãi Thiên Cảnh cấp một, sao có thể khiến đánh ông ta trọng thương?
Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ kỹ, một con rồng bạc đã lao đến.
Trên thân rồng khổng lồ hiện rõ từng mảnh vảy, cặp mắt rồng càng khiến người ta sợ hãi.
Kiếm Thị không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dùng thanh kiếm dài trong tay bảo vệ cơ thể.
Nhưng vô số tia sáng bạc bao quanh ông ta, chỉ một đòn tấn công đã khiến thanh kiếm trong tay ông ta vỡ vụn.
Bản thân ông ta cũng bị con rồng khổng lồ đánh bay.
Lúc này tất cả mọi người bên dưới và đám người đang quan sát ở vùng ngoài lãnh thổ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đặc biệt là Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ luôn theo dõi tình hình trận chiến.
Thấy cảnh này, Long Cổ hít một hơi thật sâu.
“Tiêu Chính Văn!”
“Điền Kỵ!”
Đôi mắt Long Cổ sâu thẳm, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Tin tức Tiêu Chính Văn bị đánh trọng thương ở âm phủ rồi trốn về giới thế tục là do phía âm phủ truyền tới cho Điền Kỵ.
Vì vậy, Điền Kỵ mới ra lệnh cho Vạn Kiếm Cốc ra tay.
Với địa vị của Điền Kỵ, sao có thể tung ra tin tức giả được?
Cho nên Vạn Kiếm Cốc mới không tiếc công sức đánh vào Đế Khư.
Nhưng một đòn lúc nãy của Tiêu Chính Văn đã đánh bay Kiếm Thị, thậm chí còn bị thương nặng, điều này chứng tỏ tin tức mà Điền Kỵ có được là sai sự thật.
Âm phủ đã bán đứng Điền Kỵ!
“Lên!”
Ngay sau đó một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên, một con rồng bạc bay thẳng lên trời, thân rồng khổng lồ sà xuống, lao thẳng vào Kiếm Thị.
“A! Không…”
“Rầm!”
Kiếm Thị còn chưa kịp hét lên, đã lập tức biến thành tro bụi.
Cái chết của Hạng Vũ đã khiến cơn phẫn nộ của Tiêu Chính Văn lên đến cực điểm, cho nên mỗi lần ra tay đều là đòn chí mạng.
Cái chết của Kiếm Thị cũng gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho Kiếm Thánh.
Mặc dù ông ta cũng đã ý thức được mình trúng kế, nhưng tất cả đã quá muộn.
“Kiếm Thị!”
Kiếm Thánh kinh ngạc, quay đầu cầm kiếm lao về phía Tiêu Chính Văn.