Chương 417: Hạ Thất Hổ – kẻ bày mưu
Ầm!
Một câu nói khiến các lãnh đạo cấp cao công ty, và người nhà họ Khương sững sờ.
Khương Vy Nhan bỏ túi riêng một triệu tệ?
“Không ngờ lại là cô ta thật!”
“Con đ* này muốn hủy hoại nhà họ Khương chúng ta mà!”
“Phó tổng tư lệnh Châu và chuyên viên này, các ông dẫn cô ta đi ngay đi, phải xử lý nghiêm khắc, nhất định phải lấy lại công bằng cho người dân!”
Các lãnh đạo cấp cao công ty bỗng chốc nhao nhao công kích.
Khương Vy Nhan sửng sốt, vẻ mặt run rẩy.
Mình đã nhận một triệu tệ sao?
Đây rõ ràng là vu oan hãm hại.
“Không có, tôi không có, tôi thực sự không làm thế”.
Khương Vy Nhan cố gắng giải thích, nhưng mọi người không thèm nghe.
Châu Nham Chính cũng lạnh lùng hừ một tiếng, hất tay lên, đưa toàn bộ những người có liên quan như Khương Vy Nhan đi.
Cùng lúc đó, truyền thông bên ngoài cũng đưa tin Khương Vy Nhan của công ty nhà họ Khương nhận riêng một triệu tệ, sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng.
Cộng đồng mạng lập tức xôn xao.
Thành phố Tu Hà cũng dấy lên không ít dư luận.
Người dân tức giận mắng mỏ, người nhà của các công nhân bị thương cũng giăng biểu ngữ, đến trước cổng công ty nhà họ Khương, yêu cầu một lời giải thích, và đòi trừng phạt nghiêm khắc Khương Vy Nhan.
…
Còn lúc này, Khương Văn Kỳ cùng với các lãnh đạo cấp cao và người nhà họ Khương còn lại, khẩn cấp mở một cuộc họp báo.
Trong buổi họp báo, Khương Văn Kỳ tỏ vẻ kích động và đau lòng, nói: “Công ty nhà họ Khương chúng tôi nhất định sẽ cho những người bị thương và người nhà họ một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này! Chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường theo đúng trình tự! Bên cạnh đó, chỉ cần chứng thực Khương Vy Nhan có nhận hối lộ, thì nhà họ Khương chúng tôi sẽ không kiêng nể nương tay!”
Sau cuộc họp báo, ba người nhà Khương Văn Kỳ và đám người Khương Học Bác lúc này đều đang ở sân của lão gia trong biệt viện nhà họ Khương.
Ai nấy đều cúi đầu quỳ dưới đất, không dám ho he tiếng nào.
Sau khi biết chuyện, Khương Thái Xương nổi trận lôi đình, đập vỡ kha khá chén trà.
“Văn Kỳ, rốt cuộc chuyện thế nào rồi? Xử lý ra sao?”
Khương Thái Xương lạnh lùng hỏi, không nhịn được ho mấy tiếng.
Dạo này, sức khỏe của lão ngày càng kém đi.
Khương Văn Kỳ vội vàng đứng dậy, bước đến trước mặt Khương Thái Xương, vuốt ngực cho lão rồi đáp: “Bố, chuyện này tạm thời đã được khống chế, nhưng bên ngoài vẫn bàn tán ầm ĩ. Khương Vy Nhan và người phụ trách liên quan đã bị đưa đi điều tra. Ngoài ra, bọn con cũng đã cử chuyên gia đàm phán bồi thường với người nhà nạn nhân rồi ạ”.
Khương Thái Xương gật đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khương Học Bác đang quỳ dưới đất, tức giận nói: “Mày nhìn đi! Không ngờ đứa con gái ngoan của mày dám làm chuyện táng tận lương tâm như vậy! Còn dám nhận riêng một triệu tệ? Cô ta muốn nhà họ Khương phá sản sao?”
Vẻ mặt Khương Học Bác bất đắc dĩ, cúi đầu, không dám nói câu nào.
Từ Phân lại càng không dám lên tiếng, trong lòng tức tối, bây giờ chỉ muốn xé xác con ranh Khương Vy Nhan kia.
“Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi chuyện trong công ty giao cho Văn Kỳ phụ trách! Các dự án hợp tác trong tay Khương Vy Nhan sẽ do con và Mỹ Nghiên toàn quyền phụ trách!”
Khương Thái Xương lạnh lùng nói: “Phải giải quyết ổn thỏa chuyện này! Tuyệt đối không được để người ta bàn tán về nhà họ Khương! Họ đòi bao nhiêu tiền bồi thường thì cứ đưa! Một khi chuyện này có kết quả đúng là do Khương Vy Nhan thì lập tức tuyên bố cắt đứt mối quan hệ với cô ta!”
Dứt lời, Khương Thái Xương đứng lên, chống gậy, tức giận bỏ đi.
Ánh mắt Khương Văn Kỳ đầy cung kính đưa tiễn lão đi, sau đó nở nụ cười lạnh lùng, nói với Khương Học Bác đang quỳ dưới đất: “Bắt đầu từ hôm nay, cấm túc ba người nhà chú! Không được đi đâu cả! Cho đến khi điều tra rõ ràng chuyện này!”
“Anh, việc này…”, Khương Học Bác sửng sốt.
Nhưng Khương Văn Kỳ đã quay ngoắt người, dẫn theo Khương Mỹ Nghiên và Tiết Mai rời đi.
Trong nhà Khương Văn Kỳ.
Khương Mỹ Nghiên kêu lên đầy kích động: “Bố, không ngờ Khương Vy Nhan lại là loại người như vậy, vì một triệu tệ mà tự đào hố chôn mình”.
Khương Văn Kỳ khẽ nhấp một ngụm trà, đáp: “Ha ha, ai mà ngờ được chứ, nhưng chuyện này quá có lợi cho chúng ta! Chỉ cần Khương Vy Nhan bị bắt, thì các mối hợp tác trong tay nó sẽ đều thuộc về chúng ta! Nhất là hợp đồng trị giá hai trăm triệu tệ của cậu Bạch kia, chúng ta phải nhanh chóng hớt tay trên!”
“Đúng vậy! Lần này Khương Vy Nhan đúng là tự tìm đường chết!”, Khương Mỹ Nghiên nở nụ cười lạnh lùng gian trá.
Cùng lúc đó, ở công ty dược Lực Dương.
Tống Thiên Lỗi đang ngồi uống trà cười nói với một người đàn ông trung niên vóc người vạm vỡ.
“Đường chủ Hạ, chuyện xử lý thế nào rồi?”, Tống Thiên Lỗi sốt ruột hỏi.
Người đàn ông trung niên cả người ngập tràn hơi thở võ thuật kia có lông mày như sâu róm, mắt gian mũi khoằm, thản nhiên cười nói: “Tổng giám đốc Tống cứ yên tâm đi, người của tôi làm việc cực kỳ đáng tin! Chắc chắn không để lại bất cứ manh mối gì! Camera ở công trường đã được tôi xử lý sạch sẽ rồi, cho dù là kỹ thuật viên của lính tuần cũng không thể khôi phục được!”
“Mấy người nhận lô vật liệu kia cũng là đàn em tôi cài vào, rất đáng tin!”
“Cả mấy nhà cung cấp vật liệu cũng do tôi sắp xếp, bọn họ tuyệt đối sẽ không để lộ!”
Tống Thiên Lỗi nghe thấy thế thì vẻ mặt vui mừng và hưng phấn, nói: “Nói vậy là lần này Khương Vy Nhan sẽ phải ngồi tù thật sao?”
Hạ Thất Hổ mỉm cười đáp: “Đúng vậy, có Hạ Thất Hổ tôi ra tay, chắc chắn tổng giám đốc Tống sẽ được nhận kết quả mỹ mãn nhất! Lần này, cái cô Khương Vy Nhan mà cậu bảo chúng tôi đối phó kia khó mà thoát được kiếp nạn. Cho dù là ông trời đến thì cũng vô ích! Tôi đã lập chứng cứ vững chắc rồi! Hơn nữa, lần này liên hợp năm ban ngành chấp pháp của tỉnh cử Châu Nham Chính xuống, đó là một người công chính liêm minh! Bất cứ vụ án nào vào tay ông ta cũng là vụ nặng, chắc chắn không thể lật lại được!”
“Tốt! Ông sắp xếp tốt lắm! Đường chủ Hạ ra tay đúng là khác hẳn!”
Tống Thiên Lỗi rất vui mừng!
Vốn dĩ hắn định bảo Hạ Thất Hổ bắt cóc Khương Vy Nhan và con gái cô, để trả thù Tiêu Chính Văn.
Nhưng Hạ Thất Hổ lại đưa ra phương án khác, Tống Thiên Lỗi cảm thấy rất hay!
Thế này chẳng phải hơn phóng hỏa giết người nhiều sao?
Hơn nữa, cho dù có điều tra thì cũng không điều tra được đến hắn.
Không ngờ Hạ Thất Hổ lại có mưu kế hay như vậy.
Ha ha ha!
Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, ai bảo mày đắc tội với tao, lần này thì vợ mày toi rồi nhé!
“Tiếp theo đây sẽ đối phó với con gái hắn thế nào?”, Tống Thiên Lỗi sốt sắng hỏi.
Hạ Thất Hổ mỉm cười đáp: “Tổng giám đốc Tống, cậu đừng sốt ruột, chờ vụ án của Khương Vy Nhan xong xuôi thì tôi sẽ có cách. Người của tôi đã nghe ngóng xong rồi, con gái của tên Tiêu Chính Văn mà cậu muốn đối phó hiện đang học ở một trường quý tộc, đến lúc đó chỉ cần lừa nó ra rồi bán đến Nam Quốc làm nô lệ là được”.
“Ha ha ha!”
Tống Thiên Lỗi cười lớn, đáp: “Hay, tôi muốn hắn phải nhà tan cửa nát, đây chính là kết cục khi dám đối đầu với tôi!”
Tiêu Chính Văn!
Ha ha ha!
Đến lúc đó, tao sẽ bắt mày phải quỳ xuống cầu xin.
Còn bên này, Tiêu Chính Văn đang bàn với Bàng Ngọc Thành một số chi tiết trong thiết kế váy cưới.
Đột nhiên, Long Nhị nhảy xuống khỏi chiếc xe jeep dừng gấp ngoài cửa, cả người lạnh lùng xông vào, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Chủ soái, xảy ra chuyện rồi! Chị dâu bị bắt!”