Mà ba thánh địa này đều thuộc về một thế lực lớn thần bí, dù là đám người Điền Văn cũng căn bản không cách nào vào ở ba thánh địa kia!
Chẳng qua, hai anh em Điền Văn cũng không lo lắng, dẫu sao bọn họ là cậu chủ Chiến Quốc, với thế cục vùng ngoài lãnh thổ hiện tại, bọn họ vẫn là sự tồn tại cao không với tới.
Nhìn thành Thiên Khu tráng lệ vạn dặm cùng núi non trùng điệp nhìn không thấy bờ bến, ngay cả đám người Lý Bạch cũng không khỏi liên tục tặc lưỡi!
Trước đây, theo ông ta thấy, thành Thiên Đô cũng đã là tiên cảnh nhân gian rồi, nhưng so với thành Thiên Khu thì thành Thiên Đô kém hơn không chỉ một bậc!
"Đó là gì vậy?", một đệ tử điện Thần Long, chỉ tay vào một hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung, tò mò hỏi.
"Đó là đảo Huyền Không, bình thường đều là nơi đặt hành cung của vài thế lực lớn, nhưng cũng có một vài thế lực thôi, là thánh địa! Người có thể vào ở trong đảo Huyền Không này đều có thân phận không tầm thường!"
Lý Bạch vừa nhìn đảo Huyền Không, vừa giải thích.
Thánh địa mà Lý Bạch nói là đảo Huyền Không to lớn chừng trăm dặm ở chính giữa thành Thiên Khu!
Chỉ thấy xung quanh đảo Huyền Không có vô số mây ngũ sắc bao phủ, thậm chí trên đảo còn có núi non san sát chập chùng, trong núi còn có sương trắng lượn lờ, khiến người ta có cảm giác như tiên cảnh nhân gian!
Bất kể lúc nào, nhìn từ đảo Huyền Không cũng thấy hạc trắng bay vút qua, cất tiếng hót vang!
Sau khi vào thành Thiên Khu, xe ngựa đám người Điền Văn chạy thẳng tới đảo Huyền Không lớn nhất kia!
Xe ngựa mới vừa dừng lại đã có mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục nho sinh bước nhanh tới đón.
"Chúng tôi cung kính nghênh đón hai cậu chủ đến thăm!"
Dẫn đầu là một nho sĩ trung niên chừng ba mươi tuổi, tu vi ở cảnh giới Đại Đế, tuy thực lực hắn cũng không cao lắm, nhưng vì sức ảnh hưởng của nước Tề và nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ nên hắn cũng được coi là nhân vật số một!
Giờ phút này, hắn cố ý chạy tới nghênh đón hai anh em Điền Văn cũng đủ để nói rõ nhà họ Khổng vẫn có chút coi trọng nhà họ Điền.
Điền Văn gật đầu, sau đó vừa liếc nhìn đám người Tần Lương Ngọc xuống từ xe thể thao, lạnh lùng dặn dò: "Đưa bọn họ tới đảo Huyền Không luôn đi!"
Dẫu sao điện Thần Long cũng đại diện cho nước Tề tới tham gia tranh khí vận, vì vậy, người điện Thần Long mất mặt thì họ cũng mất mặt, cho nên dù không cam lòng Điền Văn vẫn sai người đưa đám người Tần Lương Ngọc tới đảo Huyền Không.
Theo hắn thấy, nếu không phải là hắn ban ơn, đừng nói vào đảo Huyền Không, đám người Tần Lương Ngọc muốn tìm một điểm dừng chân cũng khó như lên trời!
Lý Bạch cũng ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng đảo Huyền Không, cảm thán: "Cho dù là thành Thiên Đô cũng không có phong thái như đảo Huyền Không! Có thể ở đây thêm một ngày thì cuộc đời này cũng đủ rồi!"
"Trái lại tôi cảm thấy, nếu có thể xây ở đây cao ốc chọc trời mấy trăm lầu thì ít nhất có thể chứa mấy chục ngàn người vào ở, thật sự không biết chủ nhân nơi này nghĩ thế nào?"
Long Hình ngẩng đầu nhìn đảo Huyền Không, lắc đầu liên tục.