“Thế tử Võ, không cần giải thích nhiều, kỳ thực tôi có một đề nghị, nếu như mọi người đều tới hành lang thời không để tu luyện, chi bằng hai bên chúng ta so tài trước mặt tất cả mọi người, cũng để có thể hiểu rõ thực lực của nhau!”
“Không biết ý của thế tử Võ như thế nào?”
Thật ra dụng ý của La Khai đã rất rõ, rõ ràng là đang bài trừ công khai đám người Võ Anh Hào.
Ngoài mặt, ông ta xuất phát từ ý tốt, để cho đám người Võ Anh Hào sớm hiểu rõ thực lực của Chư Thiên Thần Giới, nhưng thực tế thì không phải.
Ngay từ đầu, ông ta đã coi thường những người đến từ địa cầu, nếu như có thể thông qua qua cuộc đấu này để khuyên nhủ đám người Võ Anh Hào rút lui thì ông ta cũng bớt được rất nhiều rắc rối.
Võ Anh Hào nghe thấy vậy, không khỏi cắn răng, vừa định từ chối, Tiêu Chính Văn lại hờ hững cười nói: “Được thôi!”
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, trái tim mấy người Vạn Phong đều chết lặng!
Trong lòng đám người Tố Ngọc lại càng căm ghét tên La Khai nhiều chuyện này!
Bảo bọn họ ra tay với người bên phía Tiêu Chính Văn thì chẳng phải bảo đám người bọn họ đứng yên cho người ta vả vào mặt sao?
Có Tiêu Chính Văn trấn giữ ở đó, bọn họ nào dám ra tay?
Chỉ là La Khai lại không phát hiện ra có gì khác thường, ngược lại thản nhiên ngồi ở đó, trong ánh mắt mang theo vài phần châm chọc nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“La tướng quân…” Âu Dương Trí đến gần La Khai, hạ thấp giọng, kể lại mọi chuyện vừa rồi.
La Khai càng nghe càng âm thầm cảm thấy hài lòng với quyết định mình vừa mới đưa ra.
Dù sao đám người Tiêu Chính Văn cũng đắc tội với các vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, còn mình vừa hay lại cho mấy thiên tài của Chư Thiên Thần Giới một cơ hội báo thù, vô hình trung cũng coi như lấy lòng mấy vị thiên tài này.
Hơn nữa, theo quan điểm của ông ta, những người đến từ địa cầu này không thể so sánh với những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!
Ngoại trừ hai người Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người còn lại đều là cảnh giới Thiên Cảnh cấp một. Thực lực này, ở hành lang thời không e rằng ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cũng không có.
Về phần Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, cùng lắm chỉ là Chuẩn Thánh cấp một sơ cấp mà thôi, ngược lại những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, hầu như mỗi người đều là Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao!
Thậm chí còn có mấy người đã mơ hồ có xu thế đột phá, về phương diện thực lực của hai bên, căn bản không nằm trên một đường thẳng.
Vì vậy, câu nói “được thôi” của Tiêu Chính Văn, trong mắt La Khai, quả thực là một biểu hiện của sự dốt nát.
Chẳng lẽ bọn họ không biết rằng, những thiên tài này của Chư Thiên Thần Giới cũng chỉ là phần nổi của tảng băng, nhiều lần hành lang thời không đều coi người của Chư Thiên Thần Giới là nhân vật chính, hơn nữa, trong những thiên tài này, còn có một nhân vật không kém gì thánh nhân.