Chương 440: Quân vương hai sao nổi giận
Khuôn mặt Hàn Lôi Long lập tức đanh lại, ánh mắt lóe lên vẻ u ám.
Khí thế mạnh quá!
Thậm chí Hàn Lôi Long còn cảm thấy hơi bất an.
Một thằng nhãi còn trẻ, thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tại sao lại có khí thế mạnh mẽ và khủng khiếp như vậy chứ?
Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, luyện được một thân võ thuật đầy mình, mới có được bản lĩnh quân vương huyền cấp hai sao, địa vị tông sư võ thuật, trở thành người nằm trong top năm của giới võ thuật ở tỉnh.
Còn thằng nhãi trước mắt này, rõ ràng còn trẻ như vậy, nhưng lại khiến ông ta có ảo giác là rất mạnh, không thể so sánh được.
Lẽ nào hắn cũng có thực lực cấp quân vương?
Sắc mặt Hàn Lôi Long lập tức u ám, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng dữ tợn, nói: “Ha ha, thằng nhãi này mày ngông cuồng lắm! Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là thực lực cấp quân vương!”
Dứt lời, Hàn Lôi Long tiến lên mấy bước, khí thế trên người đột nhiên tăng cao, dường như xung quanh cũng nổi lên gió xoáy.
Khí thế lạnh lùng đó khiến mọi người nhà họ Khương phải sợ hãi, cả năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đường chủ! Oai phong!”
“Đường chủ! Oai phong!”
“Đường chủ! Oai phong!”
Năm trăm tên đệ tử kia bỗng giơ cao tay gầm lên.
Đường chủ sắp ra tay rồi!
Chắc chắn có thể dễ dàng giết chết tên Tiêu Chính Văn vênh váo kia chỉ bằng một chiêu.
Mặt mũi đám người nhà họ Khương trắng bệch, kêu lên đầy tiếc nuối và uất hận.
“A a a! Tên Tiêu Chính Văn khốn kiếp! Sao cậu ta lại mạnh miệng thế chứ?”
“Chết rồi, chết rồi! Nhà họ Khương chúng ta chết thật rồi!”
“Đường chủ Hàn mà ra tay thì Tiêu Chính Văn chết là cái chắc, rồi sau đó sẽ đến lượt chúng ta… Trời ơi, tôi còn chưa muốn chết…”
Đám người kêu than không ngừng.
Nhưng lúc này, khí thế trên người Hàn Lôi Long đã lên đến đỉnh điểm.
Khí thế của quân vương huyền cấp hai sao bỗng chốc lan ra, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh đều phải hãi hùng.
Rắc!
Gạch xanh dưới chân Hàn Lôi Long cũng nát vụn vì khí thế mạnh mẽ trên người ông ta.
Thực lực như vậy, sao có thể không khiến người ta sợ hãi chứ?
Khoảnh khắc đó, dường như trên người Hàn Lôi Long xuất hiện một cột ánh sáng, khiến mọi người không mở nổi mắt, không dám nhìn thẳng.
“Ầm!”
Ngay sau đó, Hàn Lôi Long liền ra tay.
Ông ta lao về phía Tiêu Chính Văn, tung một cú đấm như sấm sét về phía lồng ngực anh.
Cú đấm này mang theo lực bộc phát dời non lấp bể, dường như có thể đấm cho một tảng đá nghìn cân nát vụn, đấm móp một chiếc xe tải lớn.
Lực bộc phát kinh người đó khiến tất cả mọi người có mặt đều thất kinh.
Mạnh quá!
Đây là cảm nhận rõ ràng nhất của bọn họ.
“Oắt con! Chịu chết đi!”
Hàn Lôi Long gầm lên một tiếng, chẳng khác gì hổ gầm!
Năm trăm đệ tử và hướng dẫn viên cấp binh vương còn lại đằng sau ông ta đều để lộ vẻ mặt hưng phấn và kích động.
Đường chủ Hàn đích thân ra tay thì gần như nắm chắc phần thắng rồi.
Ngay sau đây, tên Tiêu Chính Văn ngông cuồng kia sẽ bị đấm cho nát bét.
Tuy nhiên!
Đúng lúc bọn họ đang nở nụ cười khoái trá, thì cảnh tượng khiến bọn họ phải há hốc miệng đã xảy ra.
Một tiếng bốp vang lên.
Bọn họ nhìn thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ tay lên, tóm chặt lấy cú đấm như đạn pháo của Hàn Lôi Long ở khoảng cách nửa cánh tay trước ngực.
Xung quanh im lặng như tờ.
Không khí dường như cũng đông cứng lại.
Nắm đấm của Hàn Lôi Long cứ thế bị tóm giữa không trung, sau đó bất động, không thể tiến lùi nổi một milimet nào.
Giây phút đó, thậm chí lực xung kích mạnh mẽ còn phát ra tiếng nổ lớn.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Lôi Long đang tỏ vẻ kinh ngạc trước mặt mình.
Hàn Lôi Long nhíu chặt mày, sắc mặt nghiêm trọng, trong lòng như nổi sóng to gió lớn, run rẩy không ngừng.
Sao có thể thế được?
Thằng nhãi ngông cuồng này đỡ được cú đấm của ông ta sao?
Ông ta có thực lực của binh vương huyền cấp hai sao đó!
Ông ta cũng đã dồn hết sức vào cú đấm này, cho dù là một chiếc xe tải hạng nặng thì cũng bị đấm bay.
Vậy mà cái thằng nhãi nhìn trẻ tuổi trước mặt này lại có thể đỡ được cú đấm của ông ta một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
Hàn Lôi Long thấy rất khó hiểu.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn không chỉ có thực lực của binh vương cấp bốn sao?
Hắn cũng có thực lực cấp quân vương?
Đáng sợ!
Khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Hàn Lôi Long, ông ta lập tức lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách mười mét với Tiêu Chính Văn.
Xung quanh yên tĩnh như chết!
Ai nấy đều sửng sốt, miệng há hốc.
Có chuyện gì thế này?
Sao Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ?
Cậu ta đỡ được cú đấm của đối ph a ương rồi sao?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Chẳng phải Hàn Lôi Long có thực lực của quân vương huyền cấp hai sao sao?
Chẳng phải một cú đấm có thể đánh nát tảng đá nghìn cân sao?
Sao Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ thế kia?
Năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn, và cả hướng dẫn viên có thực lực cấp binh vương kia, đều tỏ vẻ nghiêm túc.
Cho dù là gã dùng hết sức mình, thì cũng chưa chắc có thể đỡ được cú đấm của Hàn Lôi Long một cách nhẹ nhàng như vậy.
Thực lực của tên Tiêu Chính Văn này hơn xa gã.
Quân vương!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Tiêu Chính Văn là một cường giả có thực lực cấp quân vương.
“Mày… là một quân vương?”, sau sự kinh ngạc, sắc mặt Hàn Lôi Long trở nên u ám, lạnh lùng hỏi.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Quân vương? Trong mắt ông, quân vương đã là sự tồn tại cao nhất rồi à?”
“Ái chà chà!”
Hàn Lôi Long nghe thấy thế thì nhíu mày, cả người khẽ run rẩy.
“Mày vênh váo lắm! Mày có biết cả tỉnh có không quá bảy cường giả thực lực cấp quân vương không? Vậy mà mày còn khinh thường?”
Hàn Lôi Long lạnh lùng nói, rồi quát hỏi: “Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại có thực lực cỡ này?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp: “Tôi là ai quan trọng đến vậy sao? Tôi vẫn câu nói đó, Hàn Lôi Long ông dẫn người cút khỏi nhà họ Khương, cút khỏi Tu Hà! Nếu không đừng trách tôi vô tình!”
Ầm!
Câu nói này khiến Hàn Lôi Long nổi trận lôi đình.
Quá ngang ngược vênh váo rồi!
“Oắt con! Mày đúng là tự tìm đường chết! Hàn Lôi Long tao có thực lực quân vương huyền cấp hai sao đấy! Dưới hai sao không ai là đối thủ của tao cả! Tao không tin mày mới chừng này tuổi đã vượt cả hai sao! Chết đi!”
Hàn Lôi Long nổi giận, lần nữa lao tới.
Lần này ông ta dùng hết toàn lực, chiêu nào cũng hiểm độc.
Lúc ra tay, ông ta đều nhằm vào cổ, huyệt thái dương và các tử huyệt trên người Tiêu Chính Văn.
Động tác dứt khoát, tốc độ nhanh nhẹn, chiêu thức trí mạng.
Nhưng!
Hàn Lôi Long không ngờ được rằng chiêu nào của ông ta cũng bị Tiêu Chính Văn đỡ được dễ dàng.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể thế được!
Càng đánh, Hàn Lôi Long càng thấy sốt ruột, ông ta tức giận gầm lên, đá mạnh vào tim Tiêu Chính Văn, quát: “Chết đi!”
Tuy nhiên!
Ầm một tiếng!
Cú đá của Hàn Lôi Long lại lần nữa bị hụt!
Sau đó, trong ánh mắt vô cùng kinh hãi của ông ta, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, đấm vào đầu gối ông ta.
Khoảnh khắc đó!
Ông ta cảm nhận rõ ràng một luồng khí thế vô cùng lạnh lẽo, còn hơn cả quân vương, thuộc trình độ mà ông ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Một tiếng rắc vang vọng.
Cả người Hàn Lôi Long bay ngược ra ngoài, ông ta kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất, ôm lấy chân phải.
Đầu gối chân phải của ông ta đã bị đấm cho nát bét, máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không dám tin.
Hàn Lôi Long – đường chủ của võ đường nhà họ Hàn, tông sư nằm trong top năm của giới võ thuật tỉnh, bị đánh bại chỉ bằng một chiêu?