Có thể thấy người này rất có tầm ảnh hưởng ở trong thương giới.
“Đó là đương nhiên, một người nắm giữ gần một nửa chuỗi cung ứng dầu mỏ của Hoa Quốc, tầm ảnh hưởng đương nhiên không hề nhỏ. Nếu không thì người ta cũng sẽ không giam lỏng ông ta để uy hiếp Hoa Quốc!”
Tiêu Chính Văn lờ mờ cảm nhận được đối phương tuyệt đối không thể là một nước nhỏ của Phi Lục, rất có khả năng phía sau còn có một thế lực ngầm nào đó.
Nếu không thì sao Âu Lục lại loan tin gia tộc Asia Lanci rất có tầm ảnh hưởng ở đất nước này cơ chứ?”
Kỳ thực, nói thẳng ra là do mấy nước nhỏ ở Âu Lục, thậm chí bao gồm cả đám do Mễ Quốc đứng đầu, bởi vì lần trước Tần Vương ép vua thoái vị không tranh được lợi lộc gì nên mới đột nhiên ra tay với Lục Hoài Viễn.
Họ coi Lục Hoài Viễn như quân cờ để đàm phán với Hoa Quốc, đòi hỏi Hoa Quốc những lợi ích không thể đạt được trên chiến trường.
“Chồng à, thế thì có phải anh lại sắp phải xa nhà không?”
Khương Vy Nhan hơi nhíu mày nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, hơi bất lực nói: “Anh vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, nên buộc phải đi xem thử, nếu không thật sự không thể yên tâm được!”
“Chồng à… thế nhưng…thế nhưng em sắp sinh rồi, khoảng thời gian gần đây vẫn hay cảm thấy… đứa bé ở trong bụng cứ đạp em miết…”
Khương Vy Nhan thầm thì nói.
Cô biết Tiêu Chính Văn không phải kiểu người quá xem trọng tình cảm.
Hơn nữa bản thân anh còn là trụ cột của Hoa Quốc!
Bảo anh vì cô mà bàng quan đứng nhìn trước an nguy của Hoa Quốc, mặc dù Tiêu Chính Văn cũng có thể làm được, thế nhưng điều đó sẽ khiến anh vô cùng khó chịu!
Cô chỉ hy vọng lúc đứa bé chào đời, Tiêu Chính Văn có thể ở bên cạnh mình, và người đầu tiên mà đứa bé nhìn thấy khi sinh ra chính là cô và Tiêu Chính Văn!
“Yên tâm đi, anh đã hỏi bác sĩ về thời gian dự sinh của em rồi, hơn nữa lần này tới Phi Lục cũng sẽ không quá lâu, nhiều nhất là sau một tuần anh sẽ trở về thôi!”
Tiêu Chính Văn nắm lấy tay Khương Vy Nhan nói.
Nghe Tiêu Chính Văn nói như vậy, Khương Vy Nhan cũng thấy yên tâm hơn.