“Không vội, trước tiên cứ quan sát rồi nói, nếu hắn làm quá thì cứ giết là được”, nói rồi Chấn Bắc Vương lại bưng tách trà lên nhấp một hớp.
Chấn Bắc Vương vừa dứt lời, hai bố con Diệp Thiên Thuận và Diệp Thiên Thiên đẩy cửa bước vào.
“Hậu bối chào Chấn Bắc Vương”.
Diệp Thiên Thuận nói, chắp tay với Chấn Bắc Vương.
Chấn Bắc Vương nhìn bố con Diệp Thiên Thuận, hơi khinh thường nói: “Con cháu nhà họ Diệp? Có việc gì nói đi! Chỉ cần là việc điện U Minh có thể giúp, mọi chuyện đều có thể bàn bạc”.
Nếu không phải vừa nhận được tin báo kế hoạch nhà họ Lý thu nhà họ Diệp vào tay xảy ra vấn đề, thậm chí Chấn Bắc Vương còn không thèm nói chuyện với Diệp Thiên Thuận.
“Tiền bối, chúng tôi nghe theo lệnh của cậu Tiêu ở vùng ngoài lãnh thổ đến đây mời tiền bối hợp sức, nên…”
“Hừ! Người vùng ngoài lãnh thổ muốn hợp tác với tôi ư? Cậu không nói đùa đấy chứ!”, Chấn Bắc Vương cười khẩy, ngắt lời Diệp Thiên Thuận.
“Tiền bối, đúng là cậu Tiêu có ý muốn hợp tác với điện U Minh nên mới cố ý bảo bọn tôi đến đây”, Diệp Thiên Thuận cung kính nói.
“Hừ, có phải cậu đang đùa giỡn tôi không thế?”, Chấn Bắc Vương chế giễu nhìn Diệp Thiên Thuận.
“Tiền bối, không biết có gì không ổn? Hơn nữa cậu Tiêu cũng mời với lòng chân thành, mong tiền bối…”
“Láo xược! Một người vùng ngoài lãnh thổ mà lại muốn hợp tác với tôi? Cậu ta cũng xứng à?”, ánh mắt Chấn Bắc Vương lóe lên tia sáng.
“Tiền bối, mong ông suy xét, Lý Thiên Tứ đã…”
Không để Diệp Thiên Thuận nói hết câu, Chấn Bắc Vương hừ một tiếng ngắt lời: “Chẳng qua là giết Lý Thiên Tứ thôi, lẽ nào tôi không làm được sao?”
“Sở dĩ tôi để cậu ta sống đến hôm nay chỉ là không thèm đánh với cậu ta thôi”.
“Huống gì các thế lực phía Bắc vô cùng phức tạp, cũng đến lúc đưa ra manh mối rồi, nếu không cậu nghĩ nhà họ Lý có thể đi đến ngày hôm nay sao? Nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì cút đi”.
Chấn Bắc Vương lạnh lùng quở trách.
Diệp Thiên Thuận vẫn chưa lên tiếng đã có hai cao thủ Đế Cảnh bước đến, chỉ về hướng cửa: “Cút!”
Diệp Thiên Thuận cau mày, ông ta không dám làm gì trước mặt Chấn Bắc Vương, dù sao Chấn Bắc Vương mới là người đứng đầu phía Bắc âm phủ.
Nếu không cẩn thận sẽ rước họa vào thân.
Nhìn hai bố con Diệp Thiên Thuận đi xa, Chấn Bắc Vương lạnh lùng nói: “Ra ngoài với tôi một chuyến”.
“Tôi muốn xem thử rốt cuộc tên họ Tiêu đó có lai lịch thế nào mà dám tác oai tác quái ở địa bàn của tôi”.
Chấn Bắc Vương không xem hai bố con nhà họ Diệp ra gì, không cho họ có cơ hội nói chuyện.