"Anh Tiêu, ý của anh là...", Bạch Ngọc Trinh cũng bị lời nói của Tiêu Chính Văn làm cho sửng sốt!
Hứa Thương Long là ai?
Ở Đông Vực mà nói, đó là một sự tồn tại có sức ảnh hưởng tập trung cực lớn, nhất là trong giới người tu luyện, thanh danh Hứa Thương Long rất lẫy lừng.
Người như vậy mà không chiêu mộ thì sao có thể khuếch đại thanh thế của điện Thần Long?
"Điện Thần Long quả thật cần người mới, nhưng cũng không là bọn chuột nhắt kiểu gì cũng có tư cách gia nhập!"
"Thế tục có một câu nói rất hay, anh coi thường tôi hôm nay thì sẽ không với tới tôi ngày sau! Người thật sự bỏ qua cơ hội không phải điện Thần Long tôi, mà là Hứa Thương Long!"
"Sau này tự nhiên ông ta sẽ biết, mình đã bỏ lỡ điều gì!"
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
Không phải anh giận dỗi, cũng không phải Tiêu Chính Văn tự cao tự đại, mà là anh có sức mạnh như vậy!
Trông thấy bóng dáng đám người Tiêu Chính Văn càng lúc càng xa, Sương Nhi nghiêng đầu nhìn Hứa Thương Long nói: "Ông chủ, chúng ta như vậy, liệu có đắc tội cả nhà họ Bạch hay không..."
Những lời vừa nãy đúng là Hứa Thương Long đã dạy cô ta nói từ trước, nhưng đắc tội Tiêu Chính Văn cô ta không coi là gì, nhưng đắc tội Bạch Ngọc Trinh lại là một chuyện khác!
Thế lực của nhà họ Bạch ở vùng ngoài lãnh thổ cực lớn, còn có quan hệ lằng nhằng dây mơ rễ má với nhà họ Doanh, cũng là một thế lực không thể khinh thường!
"Không cần để ý, nhà họ Bạch tuyệt đối sẽ không trở mặt với chúng ta vì Tiêu Chính Văn! Tiêu Chính Văn đến nay vẫn không hiểu rõ, tại sao hắn đắc tội với nhà họ Khổng nhiều lần, lại có thể bình an vô sự!"
"Đây tuyệt đối không phải nhờ thực lực của cậu ta mà là kết quả của việc mấy đại hoàng tộc trong Đế Vương Các âm thầm đọ sức với Thiên Đạo Minh Ước!"
"Bất kể Thiên Đạo Minh Ước hay là nhà họ Khổng, chỉ cần phái cao thủ chém chết Tiêu Chính Văn thì nhà họ Doanh, nhà họ Chu, nhà họ Võ cũng có cớ phái cao thủ diệt Khổng Khâu bất cứ lúc nào!"
"Rất hiển nhiên, cậu ta có thể sống đến hôm nay là kết quả của việc các phe cân nhắc thiệt hơn! Mà chính cậu ta lại hồn nhiên không biết!"
Nói đến đây, Hứa Thương Long tự rót một ly trà, vừa uống trà, vừa cười nhạt nói: "Cậu ta tuyệt đối không nên dẫn người đến làm chủ Đế Khư!"
"Như thế, ngay cả Đế Vương Các, cậu ta cũng đã đắc tội rồi, sau này, đường cậu ta đi sẽ càng lúc càng hẹp, sau khi mất đi sự che chở của Đế Vương Các, cậu ta còn có thể hoành hành không kiêng dè như vậy sao?"
"Cậu ta cũng quá coi thường Đông Vực, quá khinh thường nhà họ Khổng rồi, bởi vì không ra khỏi giếng, thì bầu trời vĩnh viễn chỉ bằng cái vung!", Hứa Thương Long đắc ý mở miệng nói.
Mấy người Tiêu Chính Văn vừa mới rời khỏi núi Long Minh, bên trong Bát Hiền Từ đã truyền tới những tiếng cười lớn.
Dù gì trên con đường này, mấy người Tần Cối lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Chính Văn, ngay cả mấy lời của Sương Nhi cũng lọt vào tai của mấy người Bát Hiền Từ không sót một chữ!