Làm không tốt chọc tới Tiêu Chính Văn thì ngay cả bọn họ cũng sẽ bị quăng vào trong thành Minh Nguyệt làm bia đỡ đạn!
“Nếu như mọi người đều không muốn phong tỏa nữa thì tôi vào trong cứu người, mấy người không có ý kiến gì khác chứ?”, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn lướt qua gương mặt của tất cả mọi người.
Sự việc tới nước này rồi, ai còn dám ngăn cản đây?
“Cậu Tiêu, thành Minh Nguyệt chỉ là một phần của âm phủ mà thôi, hơn nữa, trên mặt đất có lẽ cũng có liên kết với bên dưới lòng đất!”, lúc này, Bàng Uyên nhắc nhở một câu với biểu cảm nghiêm trọng.
“Ồ? Tướng quân Bàng, ý của ông là gì?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày.
“Âm phủ thực ra chính là cõi âm mà dân gian thường nhắc tới, còn gọi là địa phủ! Thật ra cũng là một trong số những con đường quan trọng của luân hồi sinh tử!”
“Tôi nghe nói, thế lực bên trong địa phủ phân bố cũng hết sức phức tạp, chỉ là địa phủ bên phía Hoa Quốc chúng ta cũng đã có sự phân tách giữa núi Minh Giới và U Minh Cốc, mà bọn họ lại cùng tồn tại với Phong Đô!”
Bàng Uyên nhíu mày nói.
“Núi Minh Giới?”, Tiêu Chính Văn nghe thấy ba chữ này thì không khỏi cảm thấy hứng thú, bởi vì bên trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép, núi Minh Giới là một thế lực độc lập bên ngoài thế gian U Minh!
“Không sai, núi Minh Giới thực ra là do một tay thần vương Đế Tuấn sáng lập nên, thế nhưng sau khi Đế Tuấn chết, thế lực một phương này đã trở thành sự tồn tại ngang hàng với Phong Đô, không ít người tài đều gia nhập về dưới trướng của núi Minh Giới!”
“Vậy nên, nếu như là thế lực một phương này chiếm cứ thành Minh Nguyệt, e rằng muốn cứu người từ trong tay bọn họ cũng khó như lên trời!”
Bàng Uyên nhíu chặt mày, không ngừng thở dài nói.
Đúng như Bàng Uyên nói, mặc dù Minh Giới không được coi là âm phủ chính thống, nhưng cũng tập hợp quá nhiều cao thủ, gần như không thể cứu người nhà họ Trương thoát khỏi tay những người này một cách an toàn.
“Hơn nữa, ngay cả âm phủ cũng không hề đơn giản, chắc cậu Tiêu từng nghe nói đến Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu rồi nhỉ?” Bàng Uyên hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu, hai người họ là hắc bạch vô thường trong dân gian, sao Tiêu Chính Văn có thể không biết.
“Hai người họ và Thập Điện Phán Quan đều là cao thủ trong âm phủ, không ai có thể sánh bằng! Vì vậy chuyến đi lần này của cậu Tiêu có lẽ sẽ rất nguy hiểm!”
Ý của Bàng Uyên là ba thế lực âm phủ đều rất khó đối phó, bất kỳ thế lực nào cũng đủ sức đấu với Thiên Đạo Minh Ước!
Nếu không phải vì bất đồng giữa ba bên thì không biết bây giờ ai đang nắm giữ vùng ngoài lãnh thổ.
“Ngoài ra, bây giờ ở thành Minh Nguyệt đã bị âm phủ chiếm đóng, sương đen trong đó chính là nghiệp phong, còn gọi là nghiệp lực. Chúng ta vào thành Minh Nguyệt tương đương với việc tiến vào U Minh, vì vậy, sau khi vào thành Minh Nguyệt, chúng ta cũng phải…”
Nói đến đây, Bàng Uyên ngập ngừng, cho thấy mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn và Bàng Uyên vẫn là người sống, nhưng sau khi tiến vào U Minh, họ chỉ có thể xuất hiện dưới dạng thần hồn.