“Được, nói hay lắm!”
Tiêu Chính Văn gật đầu.
“Chủ nhân, dẫn ở đây, tôi nghĩ là dẫn từ trường của chính mình chứ không phải bên ngoài!”
Độ Thiên Chân Nhân chậm rãi nói.
“Lại đây!”
Tiêu Chính Văn nói rồi kéo Độ Thiên Chân Nhân cùng bước ra khỏi phòng làm việc, ra ngoài sân.
Hai người họ dựa theo cái gọi là “dẫn” đó tiến hành một cuộc diễn tập.
…
Lúc này, trước cửa một ngôi nhà lớn dưới chân núi Thiên Sơn, hơn chục chiếc xe thương vụ lần lượt dừng lại, ông Liễu ra lệnh cho người khiêng thi thể Trương Nguyệt Đông, bước lên gõ cửa.
Cửa nhà họ Trương không phải ai cũng có thể chạm vào, phải mất cả nửa tiếng đồng hồ sau, một ông lão mới ngạo mạn bước ra.
“Ai mà dám to gan vậy!”
Ông lão vừa xuất hiện đã lớn tiếng chất vấn.
“Tôi là Liễu Nguyên Long, môn chủ Vô Cực Môn! Đặc biệt đến bái sơn!”
Vừa nói, ông Liễu vừa quỳ xuống trước mặt ông lão.
Đến những nơi khác, chỉ có thể nói là đến thăm, nhưng đến nơi đây thì nhất định phải nói là đến bái sơn!
Bởi vì trong Thiên Sơn, còn có cả nghĩa trang của Tổ Long.
Bái sơn cũng chính là bái Tổ Long!
“Liễu Nguyên Long? Ông tới đây làm gì?”
Ông lão nhìn ông Liễu, trầm giọng hỏi.
Ông Liễu nghe xong câu hỏi liền vội vàng ngẩng đầu lên nói: “Cậu… Cậu chủ Trương chết thảm ở Giang Lăng, tôi đến để báo tang cho nhà họ Trương!”
Báo tang?
Ông lão nghe xong liền trợn trừng mắt, kéo Liễu Nguyên Long từ dưới đất lên, sốt ruột nói: “Cái gì? Ông nói ai chết ở Giang Lăng?”
Ông Liễu rùng mình sợ hãi, vội vàng chỉ vào cáng: “Cậu… cậu chủ Trương, Trương Nguyệt Đông!”
“Hả?”
Sắc mặt của ông lão thay đổi sau khi nghe thấy ba chữ Trương Nguyệt Đông.
Đó là người thừa kế tương lai của nhà họ Trương!
“Ở đâu?”
Ông lão nói xong liền chạy nhanh về phía xe thương vụ.
“Ở đây!”
Ông Liễu nói rồi đưa ông lão đến bên cáng.
Nhìn thấy hai vai Trương Nguyệt Đông gãy nát, trên trán còn có một lỗ máu, ông lão khẽ nhắm mắt lại, thở dài.
“Theo tôi!”