Lúc này Khương Vy Nhan căng thẳng khoác tay vào cánh tay Tiêu Chính Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt nhìn mọi người ở đó.
Lúc này mặc dù Khương Vy Nhan cũng đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, nhưng trong thế tục cô có khi nào gặp phải nhân vật tầm cỡ nhiều như vậy đâu?
“Đi thôi, mọi chuyện đã có anh rồi”, nói rồi Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng xoa bàn tay Khương Vy Nhan, đưa cô lên cây cầu ánh sáng màu vàng.
Sau khi bước lên cây cầu treo màu vàng, Khương Vy Nhan vẫn không yên tâm quay đầu sang nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu với cô.
Khương Vy Nhan vốn dĩ đã xinh đẹp tuyệt trần, hôm nay lại ăn mặc kiều diễm, hơn nữa còn trang điểm nhẹ lại càng như nàng tiên.
Tử Doanh giơ tay lên, ánh sáng màu vàng đó đưa Khương Vy Nhan chậm rãi bay đến pháp đài Thiên Đô.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng không khỏi trố mắt.
“Sao lại là cô ta?”
“Sao… sao cô ta lại ở đây?”
Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng rất quen thuộc với Khương Vy Nhan, vừa nhìn đã nhận ra Khương Vy Nhan.
Trần Nguyệt Nhi bên cạnh cũng ngây người, dù sao cô ta cũng từng có duyên gặp được Khương Vy Nhan.
“Sao cô ta lại xuất hiện ở thành Thiên Đô?”
Trần Nguyệt Nhi cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Cô ta là ai?”
“Người phụ nữ này rốt cuộc là ai thế?”
“Trước đây chưa từng gặp cô ta ở phủ thành chủ lần nào”.
Không ít người cũng bắt đầu thì thầm bàn tán.
Nhưng đa số đều cảm thấy ngờ vực, suy cho cùng đó là pháp đài Thiên Đô, chỉ có thành chủ và thánh nữ mới có thể bước lên, Tử Doanh là thánh nữ Thiên Đô, vậy Khương Vy Nhan có thân phận gì?
“Thánh hội Vạn Tông, bắt đầu”.
Khoảnh khắc Khương Vy Nhan bước lên pháp đài Thiên Đô, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, lúc này mới tuyên bố với tất cả mọi người bên dưới.
Lúc này dù là Tử Doanh cũng bị Khương Vy Nhan làm lu mờ nhan sắc.
Cho đến lúc này, mọi người bên dưới mới bừng tỉnh, hóa ra hôm nay thánh nữ Thiên Đô cũng chỉ là vật nền của Khương Vy Nhan.
Lúc này mọi người đều đang thầm suy đoán thân phận thật của Khương Vy Nhan.