“Đúng vậy, cậu Tiêu, nếu như không đàn áp được người của âm phủ thì e rằng cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ bị liên luỵ, tới lúc đó chắc chắn trăm họ sẽ phải lầm than!”
“Không sai, nếu như không phải ban nãy cậu Tiêu ra tay, bây giờ thành Minh Nguyệt đã bị phong toả từ lâu rồi, thế nhưng bây giờ thời cơ đã qua, cậu không thể phớt lờ thành Minh Nguyệt không quan tâm chứ?”
“Thế nào là tôi phớt lờ mấy người không quan tâm?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, nhìn về phía người kia mà chất vấn: “Ngay từ ban đầu, là ai đuổi người nhà họ Trương ra khỏi thành Minh Nguyệt?”
“Hachiki Orochi và đám người Vy Hào luôn miệng nói muốn tiêu diệt nhà họ Trương, lúc đó mấy người ở đâu?”
“Lúc nhà họ Trương bị hòa thượng Tanaka đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, mấy người không phải vẫn còn cười nhạo nhà họ Trương hay sao? Thế nào, bây giờ thật sự xảy ra chuyện rồi, mấy người lại muốn trách tội lên trên đầu tôi à?”
Người bị Tiêu Chính Văn không ngừng chất vấn chính là một giáo chủ áo đỏ, ông ta vốn định đổ mối hoạ này cho Tiêu Chính Văn, nhân đây lấy lại một số tổn thất của Thánh Giáo Đình từ phía điện Thần Long!
Kết quả lại bị mấy câu nói của Tiêu Chính Văn làm cho nghẹn họng!
Ban đầu lúc nhà họ Trương bị người Vy Hào ức hiếp, bên phía Thánh Giáo Đình quả thực đã cười nhạo nhà họ Trương, hơn nữa còn là bọn họ âm thầm nghe theo hòa thượng Tanaka đích thân lộ diện đuổi nhà họ Trương đi.
“Cậu Tiêu, không thể nói như vậy được đâu, ban nãy là cậu khăng khăng ngăn cản mọi người, không cho chúng tôi phong tỏa thành Minh Nguyệt, bây giờ lại muốn bỏ mặc không quản, chuyện này…”
“Tôi ngăn cản mấy người lúc nào? Ban nãy tôi còn bảo mấy người phong toả thành Minh Nguyệt luôn đi, nhưng là bản thân mấy người không muốn đấy chứ, hơn nữa sau khi tôi vào trong thành Minh Nguyệt, người của điện Thần Long có từng ngăn cản mấy người phong tỏa thành hay không?”
“Bản thân mấy người không phong tỏa mà lại trách tội lên trên đầu tôi, ai cho mấy người cái dũng khí này thế?”
Vừa nói dứt lời, Tiêu Chính Văn đã giơ tay giáng thẳng một cái tát lên trên mặt người đó.
Mặc dù những lời Tiêu Chính Văn nói quả thực là sự thật, thế nhưng trước lúc đó, Tiêu Chính Văn đã tự tay ném mấy người Khổng Tề Thiên vào bên trong thành Minh Nguyệt, như vậy thì người ta biết phong tỏa thành kiểu gì?
Thế nhưng đã có người bị ăn tát, ai còn dám nhiều lời nữa đây?
Hơn nữa với tình hình bây giờ thì chẳng bao lâu nữa, gần thành Minh Nguyệt nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!
Tiêu Chính Văn cũng không phí lời thêm với mấy người này, anh dẫn đám người nhà họ Trương rời khỏi thành Minh Nguyệt!
Mấy người Khổng Tề Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn dẫn người rời đi, nhất thời cũng chẳng biết nên làm thế nào!
Thế lực các phương cũng nhanh chóng cử người trở về đưa thư.
Dù gì tiếp theo đây thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa bọn họ cũng tận mắt trông thấy rất nhiều âm binh rồi, đương nhiên biết được tình hình bên phía thành Minh Nguyệt đã không thể kiểm soát được nữa!
Lúc này, tại một khe núi ở phía tây nam Tây Vực, trong một khối nham thạch lớn, thanh kiếm dài mang theo sát khí kinh thiên đột nhiên phát ra những luồng sáng sắc lạnh!
Nhìn từ trên thân kiếm đã gỉ loang lổ, ít nhất nó cũng đã ở đây hơn trăm năm!
Thế nhưng lúc này, bên trên thân kiếm đó lại ánh lên một chuỗi phù văn màu xanh!
Thanh kiếm này tên là kiếm Khai Thiên, ý là thanh kiếm đầu tiên kể từ thuở khai sinh của đất trời!
Trưởng lão Thanh Dương lúc này đang ngồi xếp bằng bên trên khối nham thạch cạnh thanh kiếm dài đó.