Chương 432: Đẩy vào hố lửa
Lúc này, một đệ tử đẩy cửa ra, đi tới trước mặt Ngưu Mãng, cung kính nói: “Thưa hướng dẫn viên Ngưu, sau khi tung tin ra ngoài, nhà họ Khương chưa đánh đã chạy. Ngoài ra, có nhiều doanh nhân địa phương giàu có ở Tu Hà đang ở dưới tầng muốn gặp ông”.
Ngưu Mãng đẩy cô nàng có thân hình nóng bỏng cùng làn da trắng nõn trên người mình ra, đứng dậy từ bể bơi, nói: “Gặp tôi sao?”
“Vâng ạ”, tên đệ tử đó cười tươi nói, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nàng có thân hình nóng bỏng.
Ngưu Mang thản nhiên nhướng mày, đẩy cô ả vào lòng tên đệ tử kia, nói: “Cho cậu đó”.
“Cảm ơn hướng dẫn viên Ngưu”.
Tên đệ tử đó vô cùng vui vẻ, bế cô nàng lên, nở nụ cười vô cùng suồng sã.
Sau đó, Ngưu Mãng dẫn bốn tên đệ tử tới phòng tiếp khách dưới tầng, gặp gỡ hơn mười người doanh nhân giàu có ở Tu Hà.
“Mấy người gặp tôi có chuyện gì thế?”
Ngưu Mãng mặc áo choàng tắm bằng tơ lụa trắng, để lộ cơ thể săn chắc và da thịt màu đồng của mình, tuỳ ý ngồi ở vị trí chủ nhà.
Mấy người doanh nhân giàu có nhìn nhau cười, rồi nhao nhao đưa quà cáp mà mình mang tới, nói:
“Nghe nói hướng dẫn viên Ngưu đến Tu Hà, mấy người chúng tôi tới thăm hướng dẫn viên Ngưu, cũng muốn nhìn thấy phong thái của ông!”
“Phải phải phải! Với chúng tôi thì danh tiếng của hướng dẫn viên Ngưu như sấm rền bên tai vậy!”
“Không hổ danh là hướng dẫn viên của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh, vừa nhìn hướng dẫn viên Ngưu là thấy siêu phàm rồi, oai hùng như hổ!”
Cả đám người nở nụ cười nịnh hót, a dua tâng bốc.
Ngưu Mãng ngoáy lỗ tai, ra hiệu đệ tử nhận tất cả quà cáp rồi cười ha hả, nói: “Ha ha ha, lòng tốt của mấy người, Ngưu Mãng tôi đã nhận. Nếu như mấy người có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ việc nói”.
Nghe thấy vậy, mười mấy người doanh nhân giàu có lập tức chen lấn kể mục đích đến lần này.
Ngưu Mãng cũng bảo đệ tử ghi lại, sau đó sai đệ tử đi ra ngoài.
Vừa định rời đi thì có đệ tử đột ngột chạy tới nói: “Hướng dẫn viên Ngưu, bên ngoài có người nhà họ Khương muốn gặp, nói là tới để nhận lỗi”.
“Người nhà họ Khương ư?”
Ngưu Mãng cau mày, khoé miệng nở nụ cười u ám nói: “Tới nhanh đấy, bảo bọn họ vào đi”.
Không lâu sau, Khương Học Bác dẫn Từ Phân và Khương Thần, xách theo túi lớn túi nhỏ quà tặng, xuất hiện trong phòng tiếp khách.
Vừa vào đã nhìn thấy Ngưu Mãng ngồi ở vị trí chủ nhà, đằng đằng sát khí!
Đặc biệt là cơ thể cường tráng như muốn bùng nổ, ánh mắt hung ác cùng với năm sáu tên đệ tử ở xung quanh khiến ba người Khương Học Bác run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa đầy hai bên trán!
“Khương Học Bác của nhà họ Khương hân hạnh được gặp ông Ngưu”.
Khương Học Bác gật đầu mỉm cười, ra hiệu cho Từ Phân và Khương Thần đặt toàn bộ quà cáp lên bàn.
Ngưu Mãng thản nhiên nhìn mấy món quà đó rồi hỏi: “Người nhà họ Khương sao? Sao lại tới xin lỗi tôi thế?”
Khương Học Bác vội đáp: “Hướng dẫn viên Ngưu, vẫn mong ông giơ cao đánh khẽ, đừng nhắm vào nhà họ Khương nữa. Chuyện kia đều do Tiêu Chính Văn làm. Nhà họ Khương chúng tôi không có quan hệ gì với tên Tiêu Chính Văn đó cả, mong hướng dẫn viên Ngưu khoan dung tha cho chúng tôi”.
Hừ!
Ngưu Mãng lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Không có quan hệ gì ư? Sao tôi lại nghe bảo, Tiêu Chính Văn là con rể của ông nhỉ?”
Chuyện này…
Khương Học Bác ngẩn người, vội nói: “Hướng dẫn viên Ngưu, ông hiểu lầm rồi, tên Tiêu Chính Văn này không phải con rể nhà họ Khương, từ trước đến nay nhà họ Khương chúng tôi chưa từng công nhận cậu ta. Thực sự chuyện này không hề liên quan đến nhà họ Khương. Chỉ mong hướng dẫn viên Ngưu nương tay, ông muốn gì thì cứ việc nói, nhà họ Khương tôi nhất định sẽ làm được”.
“Ồ? Thật không? Bất kể tôi muốn gì mấy người cũng có thể làm được à?”
Ngưu Mãng cười nhạt nói.
“Phải, chắc chắn!”, Khương Học Bác vội vàng gật đầu.
Trước khi xuất phát, Khương Thái Xương đã dặn dò, cho dù Ngưu Mãng yêu cầu chuyện gì thì cứ đồng ý trước đã, sau đó gia tộc sẽ bàn bạc lại.
Chỉ cần không quá trớn thì đồng ý tất.
“Được! Thẳng thắn! Tôi thích người ngay thẳng như ông Khương đây!”
Ngưu Mãng cười lớn, nói tiếp: “Nghe bảo con gái của ông xinh đẹp nhất Tu Hà này, mang vẻ đẹp của tiên nữ, tôi rất thích, không biết ông Khương có thể tìm cơ hội hẹn con gái ông tới chỗ tôi có được không?”
Nghe thấy vậy, Khương Học Bác sững sờ, lúng túng nói: “Hướng dẫn viên Ngưu, ông hẹn con gái tôi làm gì vậy? Nó đã… kết hôn rồi”.
Ngưu Mãng nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Ông Khương, ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn ăn cơm cùng con gái ông thôi, không cần lo lắng như vậy. Không phải ông nói điều kiện gì cũng làm được hay sao? Sao mới có chuyện cỏn con như này đã làm không được rồi? Chẳng lẽ lời ông vừa nói đều là gạt tôi sao?”
Vừa dứt lời!
Cơ thể Ngưu Mãng toả ra hơi thở lạnh lẽo!
Năm sáu tên đệ tử bên cạnh hung dữ nhìn chòng chọc đám người Khương Học Bác!
Một người trong số đó còn bước lên vài bước, túm lấy cổ áo Khương Học Bác, hung tợn gào lên: “Mẹ nó, ông dám lừa gạt hướng dẫn viên của chúng tôi sao? Không muốn sống nữa hả?”
Hai chân Khương Học Bác mềm nhũn, vội hét lên: “Tôi không dám, không dám…”
Từ Phân cũng hoảng, vội vàng đồng ý: “Hướng dẫn viên Ngưu, chúng tôi đồng ý, chúng tôi đồng ý… mong ông tha cho chồng tôi…”
Ngưu Mãng cười khẩy, hơi giơ tay lên.
Tên đệ tử đó vứt Khương Học Bác xuống khiến ông ta ngã ngồi dưới đất, ôm lấy cổ, thở hổn hển!
“Vậy quyết định ngay tối nay đi, tối nay không gặp được con gái ông thì tôi sẽ diệt cả gia tộc ông!”
Ngưu Mãng lạnh lùng nói, đứng dậy, phất tay áo rời đi!
Khương Học Bác đổ mồ hôi lạnh, xém chút nữa là mất mạng rồi,cứ như thể vừa rơi xuống đáy vực.
“Chúng ta mau về thôi, phải kể lại chuyện này cho lão gia, để ông ấy quyết định”.
Khương Học Bác nói xong liền gấp rút dẫn Từ Phân và Khương Thần chạy nhanh về biệt viện nhà họ Khương.
Lúc này, ở biệt viện nhà họ Khương.
Sau khi Khương Thái Xương nghe thấy yêu cầu của Ngưu Mãng liền tỏ vẻ lạnh lùng, kinh ngạc nói: “Gì cơ? Tên Ngưu Mãng đó muốn gặp Khương Vy Nhan ư?”
Khương Học Bác vẫn đang thở gấp, nói: “Đúng vậy ạ… Giờ chúng ta nên làm gì đây ạ? Nếu chúng ta đồng ý tức là đẩy Vy Nhan vào hố lửa rồi!”
Mọi người im lặng.
Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy nói: “Hố lửa gì chứ? Giờ chỉ vì Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan mà nhà họ Khương chúng ta mới ở trong hố lửa đây này! Nó không đi thì ai đi? Chú đi sao?”
Câu này khiến Khương Học Bác cứng họng!
Tiếp đó, Khương Văn Kỳ nhìn Khương Thái Xương, nói: “Bố! Tới lúc này rồi, bố đừng do dự nữa! Ngưu Mãng là người nhà họ Hàn ở tỉnh, đắc tội với ông ta đồng nghĩa với việc đắc tội cả nhà họ Hàn! Tới lúc đó, Tu Hà còn chỗ đứng cho nhà họ Khương chúng ta nữa không? Chỉ là một con ranh Khương Vy Nhan thôi mà, dùng nó để đánh đổi sự bình yên cho nhà họ Khương cũng đáng!”
Khương Học Bác vừa nghe đã sốt ruột, hét lên: “Không được, không được! Anh cả, chuyện này không được! Đó là con gái em…”
“Chính vì con gái chú gả cho tên lỗ mãng Tiêu Chính Văn nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay! Khương Học Bác, chú nói xem, vì Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn mà nhà họ Khương chúng ta đã gặp biết bao nhiêu chuyện rồi? Hôm nay Khương Vy Nhan buộc phải đi!”
Khương Văn Kỳ tức giận hét.
Sau lưng ông ta, người nhà họ Khương dường như cũng đã hạ quyết tâm, nói tới tấp:
“Đúng! Chuyện này là do Khương Vy Nhan gây nên, tai vạ cũng do Tiêu Chính Văn mà ra! Nếu hướng dẫn viên Ngưu đã muốn gặp Khương Vy Nhan thì chúng ta đưa cô ta qua đó đi!”
“Đúng! Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn phải chịu trách nhiệm cho sự việc lần này!”
“Lão gia! Ông mau quyết đi!”
Sắc mặt Khương Thái Xương tối sầm lại, cuối cùng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Được! Chuyện này quyết vậy đi! Văn Kỳ, con dẫn người tới bắt Khương Vy Nhan lại cho bố, đưa cô ta tới khách sạn của ông Ngưu!”