Thấy thế ngay cả Tiêu Chính Văn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tiêu Chính Văn ngạc nhiên không phải vì năng lực đáng sợ của Điền Kỵ mà là bên cạnh bầu trời lại xuất hiện một khe nứt.
Khe nứt này cực kỳ bí mật, dù là bản thân Điền Kỵ và Long Cổ cũng chưa thể để ý đến.
Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn nhận ra sự khác thường.
Mà một bên khác của khe nứt đó cũng là một thế giới vô cùng rộng lớn.
Lúc này một người đàn ông mặc áo giáp vàng, vóc dáng cao lớn, tay cầm cây giáo dài, đâm một giáo đến khiến cả một nước bị san bằng.
Đây là cảnh tượng Tiêu Chính Văn chưa từng thấy trước kia, nơi đó vừa không thuộc vùng ngoài lãnh thổ cũng vừa không thuộc âm phủ, vì thực lực mà người đàn ông trẻ tuổi đó thể hiện vượt xa sự tồn tại cao cấp nhất của âm phủ và vùng ngoài lãnh thổ.
Dù là Tiêu Chính Văn cũng là lần đầu nhìn thấy một cao thủ hung hãn như thế.
Thoáng chốc một dải sáng lóe lên trong khe nứt đó, thời không như thể trở nên méo mó dưới sự ảnh hưởng của khe nứt đó.
Lòng Tiêu Chính Văn chùng xuống, thế mà lại là cảnh tượng xuất hiện trong loạn lưu thời không của vùng ngoài vũ trụ, nói cách khác người đàn ông trẻ đó không thuộc về thế giới này, cũng không phải là cao thủ nào đó của vùng ngoài vũ trụ.
Mà là sự tồn tại không thuộc về thời không này.
Đó có thể là tương lai hoặc quá khứ, vì sự méo mó thời không này mới bị Tiêu Chính Văn nhìn thấy.
Thấy Tiêu Chính Văn đột nhiên ngây người, Điền Kỵ cười nhạo: “Sao nào, bây giờ đã biết sợ rồi sao? Muộn rồi!”
Điền Kỵ nghiễm nhiên cho rằng Tiêu Chính Văn bị thực lực đáng sợ dọa.
Nhưng ngay sau đó khe nứt kia biến mất, cảnh tượng Tiêu Chính Văn thấy kia cũng biến mất theo.
“Lại lần nữa”.
Tiêu Chính Văn quay phắt lại, phấn khích nhìn Điền Kỵ.
Điền Kỵ sửng sốt, Tiêu Chính Văn có ý gì thế? Chẳng phải vừa rồi cậu ta đã bị dọa sợ rồi sao?
Đừng nói là Điền Kỵ, ngay cả Long Cổ cũng ngơ ngác.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn không còn để tâm đến người khác, khí tức cả người đột nhiên dâng lên cao đến một cấp bậc chưa từng có, ánh mắt sáng rực nhìn Điền Kỵ nói: “Tôi bảo ông tập trung hết sức như lúc nãy đó, ông nghe hiểu không vậy?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hét lên, trận pháp thập diện mai phục đó gần như lập khí tức của Tiêu Chính Văn phá vỡ.
Một mảnh lông vũ nhẹ tán loạn, Tiêu Chính Văn giống như đang đứng ở cuối hành lang dài của thời không, thần thái như tiên, nhìn xung quanh.
Tiêu Chính Văn đánh một đòn ra, khí tức đâm thẳng vào trời đất, mặc dù chỉ là một cú đấm nhưng lại như có vô số quyền ảnh.
Nhưng quyền ảnh này như thể xuyên qua quá khứ, lại như đến từ tương lai, vô số quyền ảnh lại chồng chéo lên nhau khiến cả người Điền Kỵ ngây ngốc đứng tại chỗ.
Đòn tấn công này quá mức đáng sợ, ngay cả Điền Kỵ cũng cảm nhận được hơi thở chết chóc chưa từng có.
Nhưng đòn tấn công này lại như xuyên thấu qua người Điền Kỵ.
So với con át chủ bài tuyệt đối của ông ta, Tiêu Chính Văn chỉ là một cú đấm rất nhẹ nhàng cứ thế phá vỡ tất cả chiêu thức của ông ta.