Chương 664: Cấm đường!
“Người đẹp, không biết em tới nhà tắm của anh để làm gì thế?”
Cổ Bất Thiêm bước về phía cô.
Khương Vy Nhan yếu ớt nói: “Tôi tới tìm người!”
“Tìm người, cả cái nhà tắm này đều là đàn ông, em cứ chọn thỏa thích, nói cho anh biết, em thích kiểu nào?”
Cổ Bất Thiêm từ từ đến gần Khương Vy Nhan với vẻ mặt thô bỉ.
Khương Vy Nhan lùi về sau một bước, đang định chạy lại về hướng cửa: “Tôi tới nhầm rồi, tới nhầm rồi”.
Cổ Bất Thiêm ra lệnh cho người của mình chặn cửa lại, sau đó từ từ đi về phía Khương Vy Nhan, nói: “Người đẹp, đến nhà tắm của anh rồi thì đừng nghĩ tới việc đi ra”.
Khương Vy Nhan nhặt một cây gậy, chĩa về phía Cổ Bất Thiêm và đám đàn em của gã, nói: “Mấy người đừng có qua đây! Tôi tới tìm Khương Học Bác, mấy người thả ông ấy ra thì chúng tôi sẽ đi”.
Cổ Bất Thiêm đi thẳng tới, không buồn quan tâm đến cây gậy trong tay Khương Vy Nhan: “Người đẹp, em đi theo anh đi, em sẽ trở thành người phụ nữ của anh, không chỉ một người, mà cả cái nhà tắm này đều là của em hết”.
Khương Vy Nhan nhắm chặt mắt, khua loạn cây gậy trong tay.
“Bụp!”
Cây gậy trong tay Khương Vy Nhan đập vào giữa trán Cổ Bất Thiêm, ngay lập tức, trên trán gã xuất hiện một vết máu lớn.
Khương Vy Nhan hét lớn: “Các người đừng có qua đây!”
Đàm đàn em của Cổ Bất Thiên nhìn thấy trán của đại ca mình bị đánh chảy máu, bọn chúng không nói nhiều, lập tức xông lên tát một cái thật mạnh khiến Khương Vy Nhan ngã nhào xuống đất.
Cổ Bất Thiêm đá bay tên đàn em của mình: “Mày làm gì vậy, nhỡ đánh chết người đẹp của tao thì phải làm sao?”
Có người đến thử kiểm tra mũi của Khương Vy Nhan, may mắn thay vẫn còn hơi thở.
Người đó tiến lên trước nói: “Đại ca, cô ta hình như tới tìm Khương Học Bác, có vẻ đây là người mà anh Báo muốn bắt, hay là chúng ta đưa cô ta tới chỗ anh Báo đi”.
Cổ Bất Thiêm cân nhắc một chút, nói: “Đưa người đẹp này vào phòng ngủ của tao trước đã, đợi sau khi tao thịt nó rồi đưa cho anh Báo sau, hơn nữa, người anh Báo muốn bắt là Tiêu Chính Văn, chắc không có quan hệ gì với người phụ nữ này đâu”.
Đám đàn em của Cổ Bất Thiêm lập tức đưa Khương Vy Nhan đang hôn mê vào trong phòng ngủ.
Cổ Bất Thiêm nở một nụ cười bì ổi, âm thầm nói, bảo bối nhỏ à, đợi anh tắm xong rồi vào ngay nhé.
Không lâu sau khi Khương Vy Nhan rời khỏi biệt thự, Tiêu Chính Văn đã quay về.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn thấy bức thư trên bàn, bên trong viết: “Tiêu Chính Văn, bố mẹ vợ và cả em vợ màu đều đang ở trong tay tao, nếu muốn bọn họ sống thì manh chóng tới nhà tắm nhà họ Cổ trên đường Trường Quang. Nhớ kỹ, chỉ được tới một mình, nếu không, mày chờ nhận xác bọn họ đi”.
Tiêu Chính Văn cảm thấy có chuyện chẳng lành, lập tức gọi Long Nhất.
Long Nhất nghi hoặc hỏi: “Chủ soái, anh có gì căn dặn?”
Tiêu Chính Văn hỏi: “Khương Vy Nhan đi đâu rồi?”
Long Nhất trả lời: “Chị dâu nói chị ấy muốn đi dạo, thuộc hạ muốn đi theo bảo vệ nhưng chị dâu nhất quyết từ chối, lẽ nào chị dâu xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tiêu Chính Văn lộ vẻ tức giận, nói: “Điều một nghìn binh lính tới nhà tắm nhà họ Cổ ở đường Trường Quang!”
Long Nhất đáp: “Vâng!”
Tiêu Chính Văn gọi điện thoại cho Tống Hậu Lượng: “Trong vòng một phút, làm thông đường từ biệt thự tới đường Trường Quang cho tôi!”
Tống Hậu Lượng thận trọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tiêu Chính Văn ném điện thoại cho Long Nhất, một mình chạy về phía xe.
Long Nhất lạnh lùng đáp: “Nhà Khương Học Bác bị bắt cóc, chủ mẫu một mình đi ứng cứu, hiện giờ chưa rõ sống chết”.
Tống Hậu Lượng cúp máy, lập tức gọi cho Cục trưởng Tổng cục giao thông, nói: “Tôi không quan tâm ông dùng cách gì, trong vòng một phút, tất cả các con đường từ biệt thự Thương Hải Số Một đến đường Trường Quang phải thông thoáng”.
Tống Hậu Lượng lẩm bẩm: “Bầu trời Tu Hà lại sắp sụp đổ rồi”.
Tiêu Chính Văn phóng xe đi trước, Long Nhất và một nghìn binh lính theo sau.
“Brừm Brừm!”
Tiêu Chính Văn lái chiếc xe Yamaha thẳng về phía nhà tắm nhà họ Cổ.
Chiếc xe này là năm đó nhà họ Tưởng gửi tới.
Cảnh sát giao thông trên đường Trường Quang nhận được lệnh của Tổng cục giao thông, lập tức tiến hành khai thông đường: “Đường Trường Quang đã bị cấm, tất cả ô tô trên đường đều phải dừng lại hai bên trái phải đường”.
Cấm đường, cấm đường!
Ngay lập tức, hàng loạt chiếc xe của cảnh sát giao thông chạy dài trên con đường bị cấm lưu thông này.
“Brừm brừm!”
Âm thanh ngày càng gần.
Tiêu Chính Văn chuẩn bị lái chiếc xe Yamaha vào đường Trường Quang.
Khi cảnh sát giao thông nhìn thấy Tiêu Chính Văn, bọn họ không dừng lại mà lập tức xếp thành hai hàng nối tiếp nhau, đèn xe chiếu sáng cả con đường.
Tiếng loa của cảnh sát giao thông vang vọng: “Những người không liên quan lập tức tránh ra!”
Từng chiếc xe cảnh sát lần lượt dừng lại cách nhau một đoạn, tiếng còi xe inh ỏi.
Ngay lập tức, cả con đường Trường Quang đã bị bao phủ bởi xe cảnh sát giao thông.
“Lập tức mở đường, đây là loại biển báo gì vậy?”
Chủ xe buộc phải đậu bên lề đường nhìn thấy mà ghen tị.
“Này, sự nghèo khổ đã kìm hãm trí tưởng tượng của tôi!”
Lại một chủ xe khác chua xót nói.
Một lát sau, Tiêu Chính Văn lái mô tô đi vào đường Trường Quang, một người một xe, oai phong lẫm liệt.
Phía sau Tiêu Chính Văn là những chiếc xe ô tô màu đen lần lượt tiến vào.
“Chào nghiêm!”
“Xoạt xoạt xoạt!”
Những cánh tay từ eo lần lượt được đưa lên đặt cạnh thái dương bên phải.
Cảnh sát giao thông lần lượt bước xuống xe, kính cẩn chào Tiêu Chính Văn, khoảnh khắc đó, những chiếc xe đỗ bên vệ đường đều không khỏi cảm thán.
“Oa! Mau quay lại đi!”
“Người lái xe mô tô Yamaha kia là ai vậy? Sao trông oách thế?”
Những người không biết cho rằng, Cục giao thông Tu Hà đang cung kính chào đón công thần của Hoa Quốc!
Chiếc xe mô tô của Tiêu Chính Văn lao như bay trên đường Trường Quang, hướng tới nhà tắm nhà họ Cổ.
Nhà tắm nhà họ Cổ ở trong một con hẻm rất hẹp, không đủ chỗ cho ô tô đi vào, nhưng một chiếc xe mô tô nhỏ muốn đi qua thì không hề hấn gì.
“Brừm brừm”.
Tiêu Chính Văn lái chiếc moto với tốc độ một trăm tám mươi kilomet trên giờ lao vào trong ngõ.
Khi Tiêu Chính Văn xuất hiện trong con hẻm nhỏ, Dao Găm thông qua camera đã nhìn thấy anh.
“Mục tiêu xuất hiện, mục tiêu đã xuất hiện”.
Dao Găm vội vàng nói: “Xạ thủ bắn tỉa số một, lập tức hành động!”
Xạ thủ bắn tỉa số một không thể nào định vị được vị trí của Tiêu Chính Văn vì anh đang lao quá nhanh, liền nói: “Không được, không thể định vị được mục tiêu”.
Tiêu Chính Văn lao mô tô một cách hung hãn, hất tung cửa nhà tắm.
Một cú nhào lộn tuyệt đẹp trực diện từ chiếc mô tô, hất văng hàng loạt đám đàn em của Cổ Bất Thiêm xuống đất.
Tên đàn em hét lên: “Mày có biết đây là địa bàn của anh gầy không mà dám lộng hành ở đây, chán sống rồi à?”
Tiêu Chính Văn rồ ga, lao thằng vào người tên đàn em.
“Phụt!”
Hắn nôn ra một ngụm máu tươi, ngã phịch xuống đất.