Vốn dĩ Memphis là một thành phố đã biến mất trên Trái Đất, bây giờ không còn huy hoàng như trước nữa.
Chỉ có mấy chục sân vườn gạch cũ làm bằng đất, hai bên đường đâu đâu cũng có thể thấy lính đánh thuê râu ria xồm xoàm đang lau báng súng.
Thỉnh thoảng trong đám họ sẽ có mấy người da trắng huýt sáo về phía chiếc việt dã của Tiêu Chính Văn.
Ở đây chỉ có sự hoang dã, hung hãn và cả chém giết.
Dù là lúc bình thường, những tên lính đánh thuê lưỡi dao dính máu này vẫn giữ sự cảnh giác cao độ.
Ngay khi xe của Tiêu Chính Văn đi ngang qua một quán rượu ở trung tâm thị trấn, sáu bảy tên lính đánh thuê mặc đồ rằn ri chặn xe của họ lại.
Trong đó có một tên lính đánh thuê để râu chĩa đầu súng vào Trần Cương ngồi ở ghế lái, ánh mắt lóe lên vẻ khác thường.
“Này, nhìn xem đây chẳng phải là tên họ Trần sao? Không ở Carlo làm ông lớn mà chạy đến vùng nông thôn của bọn này làm gì thế?”
Gã để râu nhận ra Trần Cương.
Anh ta cũng không rề rà mà nhảy xuống xe chào tên đó.
Trần Cương vỗ vai tên đó nói: “Tôi đến đây mua ít hàng với vài người bạn, phía trước có nhà nghỉ không?”
“Nhà nghỉ?”
Gã để râu cười gượng lắc đầu nói: “Mười mấy năm trước có lẽ là có khách sạn cao cấp đấy, nhưng bây giờ nhà nghỉ là thứ xa xỉ với nơi này”.
Nhìn vài tên lính đánh thuê nhóm lửa sưởi ấm bên đường, gã để râu nhún vai nói.
Mấy tên lính đánh thuê khác bao vây lấy chiếc việt dã, thỉnh thoảng còn lấy tay che ánh sáng để nhìn vào bên trong.
“Này, hình như trong xe anh có vật nguy hiểm”.
Một tên lính đánh thuê trẻ tuổi chỉ vào Dương Linh Nhi ngồi hàng ghế sau đùa cợt.
“Người đó là cô Dương, khách quý của tôi, anh tốt nhất nên nói chuyện nghiêm túc một chút”.
Sắc mặt Trần Cương trở nên lạnh lùng.
Tuyệt đối không thể đối xử với đám lính đánh thuê này như người bình thường.
Cho dù hơi do dự hoặc mềm lòng một chút đều có thể bị đám người này cưỡi đầu cưỡi cổ.
Đến lúc đó lại gây ra những rắc rối không đáng có, được một mất mười.