“Đời sau tự nhiên sẽ có đồng môn trả thù cho ông!”
“Chính vì ông không hiểu điều này, cho nên đến ngày hôm nay, ông vẫn không xứng làm quan!”
Vu Khiêm càng nói càng đắc ý.
Sự thật đúng như lời ông ta nói. Đời sau sẽ tôn Vu Khiêm là người hiền đức, còn sự diệt vong của Đại Minh sẽ liên quan trực tiếp đến Lý Bạch.
Lúc Chu Kỳ Trấn nắm quyền, Dã Tiên vốn là một cái cọc ẩn mà Anh Tông cắm trong đồng cỏ, nhưng Vu Khiêm đã trực tiếp nhổ bỏ Chu Kỳ Trấn và Dã Tiên để bảo vệ quyền lợi của những gia đình giàu có ở Giang Nam.
Nhưng thế hệ sau hoàn toàn không nhắc đến chuyện này, thay vào đó, kẻ nổi loạn lại trở thành anh hùng.
Lý Bạch đang ở vùng ngoài lãnh thổ, trong lòng biết rõ rằng, nếu Vu Khiêm không bán được cầu vinh thì sẽ chẳng bao giờ tiến vào được đền thờ Bát Hiền.
Mặc dù biết rõ sự thật, nhưng quả thực đúng như lời Vu Khiêm nói, cho đến nay, Vu Khiêm đã có tên tuổi lưu danh sử sách, ngược lại, một người trung trực như ông ta lại bị người đời chê bai.
“Đám đê tiện các người có quyền ăn nói, nhưng công lý nằm trong tim mỗi người! Tôi khuyên ông một câu, Nữ Đế có công với Hoa Quốc, bất kính với Nữ Đế, chắc chắn sẽ có người xử lý ông!”
Lý Bạch nghiến răng, nhưng không thể làm gì Vu Khiêm.
Thực ra, mọi chuyện xảy ra trước tượng đài Nữ Đế đã loan truyền khắp Đông Vực, nhà họ Bạch và nhà họ Doanh cũng đã nhận được tin tức.
Vô số người nghe thấy, nhìn thấy lời Vu Khiêm nói, nhưng đúng như lời Vu Khiêm nói, thì đã sao?
Thế lực của nhà họ Khổng vô cùng hùng mạnh, Vu Khiêm đại diện cho nhà họ Khổng, ai dám đối đầu với nhà họ Khổng vào lúc này?
Trong cung Đại Tần, một người đàn ông trẻ mặc Long bào, đội mão vàng cau mày nói: “Doanh Thị ta lẽ nào lại ngồi yên nhìn đám đạo tặc đó phỉ báng Nữ Đế sao?”
“Thế tử, tốt hơn hết là Doanh Thị chúng ta không nên xen vào chuyện này. Đám người Vu Khiêm đám phá hoại lăng mộ Nữ Đế, chắc chắn là do nhà họ Khổng chỉ thị. Chắc thế tử cũng biết rõ nhà họ Khổng thế nào!”
Một ông lão bên cạnh thở dài khuyên ngăn.
“Nữ Đế luôn bảo vệ Hoa Quốc. Nhìn đám phản đồ này sỉ nhục Nữ Đế, thật khiến người ta tức giận!”
Người đàn ông trẻ rút kiếm, chém đứt nửa góc bàn.
Không chỉ người trong cung Tần Hoàng tranh luận về chuyện này mà ngay cả hoàng thị Lý Đường và nhà họ Chu đều đang thảo luận về vấn đề này.
Mặc dù những hoàng tộc như bọn họ đều tôn sùng Nữ Đế, nhưng bọn họ chỉ là thiểu số trong thiểu số, thực lực của nhà họ Khổng quá lớn mạnh, bọn họ không thể chống đỡ nổi.
Hơn nữa, hiện nay, cao thủ trong các hoàng tộc lớn đều đang ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ, tìm đâu ra nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy để ngăn chặn thảm kịch này đây?
“Cho dù lúc trước Nữ Đế được nấy kẻ chân lấm tay bùn khen ngợi, nhưng hiện tại, còn mấy được biết được công lao của bà ta? Chẳng phải bà ta đều bị thiên hạ mắng chửi sao!”
“Ha ha ha!”
Đám người Vu Khiêm cười lớn, tiếng cười gớm ghiếc gần như vang khắp Đông Vực.
Vô số thế gia cũng lần lượt đồng ý với lời của Vu Khiêm.
Sự thật đúng là như vậy, không ai nhớ đến Nữ Đế, càng không ai ca tụng bà, dù sao người viết sách sử cũng là môn sinh Khổng Thị, dù người đời biết bọn họ đổi trắng thay đen thì trăm năm sau, có mấy kẻ còn tình người?
Hôm nay, kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Khổng, thì không chỉ bị tiêu diệt, mà còn bị sỉ nhục muôn đời.
Đây chính là sự đáng sợ của nhà họ Khổng.