Mà bên dưới cổng thành âm u phía trước, không ít ma trơi đang vật vờ khắp nơi không mục đích.
“Các vị, hy vọng mọi người đều có thể bình an vô sự, sau khi chúng ta ra ngoài sẽ lại có được tiếng thơm! Mời!”
Khổng Tề Thiên làm một động tác tay tỏ ý mời, rõ ràng đang muốn để cho mấy người Tiêu Chính Văn đi trước một bước.
Tiêu Chính Văn lại không chút do dự, sải bước tiến về phía thành Uổng Tử!
Mấy người Khổng Tề Thiên cũng đi theo phía sau Tiêu Chính Văn đi tới trước cổng thành!
Cổng thành của thành Uổng Tử rộng tới hàng trăm dặm, trông như một khu chợ cực lớn!
“Thịnh thế Đại Đường, Khổng Tề Thiên tôi tới rồi đây!”
Ánh mắt Khổng Tề Thiên nhìn về phía một nam thanh niên ăn mặc như nho sinh, mà nam thanh niên đó giống như đã đợi ông ta ở đây từ lâu, lúc thấy Khổng Tề Thiên thì nhanh chóng sải bước tiến lên chào đón.
Thật ra Tiêu Chính Văn cũng đã biết từ lâu rằng Khổng Tề Thiên không chỉ từng sống ở Đại Đường mà còn từng làm xáo trộn tình hình ở nơi này!
Nếu như đấu với Khổng Tề Thiên ở Đại Đường thì e rằng bản thân lành ít dữ nhiều rồi!
Thế nhưng giống như những gì Khổng Tề Thiên nghĩ, Tiêu Chính Văn vì cứu người, dù trước mặt là hố lửa thì cũng chỉ có thể nhảy vào mà thôi!
Thế nhưng vào lúc Tiêu Chính Văn bước về phía cổng thành, tượng rồng vàng trong ống tay áo lại phát ra động tĩnh kỳ lạ!
Từ sau trận đấu trên núi Bách Long, tượng rồng vàng đó vẫn luôn được Tiêu Chính Văn mang theo bên người, mà lúc này, cùng với động tĩnh kỳ lạ của tượng rồng vàng, tất cả ma trơi xung quanh đều lập tức biến mất tăm!
Mà ở trước mặt Tiêu Chính Văn lại xuất hiện một ông lão vô cùng uy nghiêm!
“Ta có thể giúp cậu rời khỏi U Minh, nhưng cần cậu giải quyết cho ta một việc!”
Ông lão chắp hai tay sau lưng, nhìn đời bằng nửa con mắt giống như bậc vua chúa trong thiên hạ!
“Ông là…Lý Thế Hải?”
Tiêu Chính Văn không khỏi kinh hô một tiếng, thế nhưng ông lão không hề đáp lời, chỉ giơ một tay ra, sau khi một tia sáng màu vàng loé qua, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo!
“Khác Nhi à, không phải phụ hoàng không niệm tình cha con mà là do phụ hoàng cũng có nỗi khổ tâm của mình!”
“Sao phụ hoàng lại không biết con là người trung quân ái quốc, giãi bày tâm can cho cả Đại Đường! Thế nhưng…Chư Toại Lương, Thượng Quan Vô Kỵ ép ta buộc phải giết con!”
“Nho sinh nào dám ức hiếp ta? Cả đời này, dù ta có giết hết mấy kẻ nho sinh xảo trá thì cũng phải bảo vệ chu toàn cho con trai ta!”
Trên bầu trời truyền tới tiếng thở dài bất lực của Lý Thế Hải!