Có thể nói trong tất cả những người có mặt ở đó, ngoài người của điện Thần Long, gần như mọi người đều cảm thấy khó hiểu với quyết định này của Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, nếu tùy ý đến cứu người e là chỉ sẽ gây thêm thương vong thôi, thật ra đã có hàng ngàn người mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt, hơn nữa bên phía Thánh Giáo Đình cũng có hàng ngàn người ở trong đó”.
Bàng Uyên đưa danh sách các thế lực bị kẹt trong thành Minh Nguyệt cho Tiêu Chính Văn, anh chỉ nhìn lướt qua, có tất cả hơn bảy mươi ngàn người.
Sau khi tình hình ở thành Minh Nguyệt trở nên nghiêm trọng, gần như các thế lực đều phái một lượng người chạy đến nơi xảy ra sự việc.
Thế nên đến giờ số người bị mắc kẹt trong đó vẫn đang liên tục tăng lên.
“Tôi biết rồi, nhưng cho dù thế nào cũng phải cứu được người nhà họ Trương. Còn đám người bọn họ không được phép rời khỏi đảo Huyền Không trước khi tôi quay lại”.
Vừa dứt lời, cả người Tiêu Chính Văn lập tức biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Lẽ nào nhà họ Trương quan trọng với cậu Tiêu thế sao?”, Bàng Uyên cũng hơi ngạc nhiên.
Bàng Uyên biết trước kia Tiêu Chính Văn và nhà họ Trương không có nhiều liên quan với nhau, cũng không đến nỗi mạo hiểm vì nhà họ Trương chứ.
“Nhà họ Trương cũng là một thành viên của điện Thần Long giống bọn tôi”, Long Nguyệt nhìn Bàng Uyên nói.
Chỉ có người của điện Thần Long mới hiểu được mỗi người trong điện Thần Long đều có tình cảm như anh em ruột thịt với nhau.
Không chỉ Bàng Uyên không thể hiểu được mà người ở đó cũng không thể hiểu.
Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ càng không hiểu.
Dù sao các thế lực cũng có người bị mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt, nước Ngụy cũng có hàng trăm người không rõ tung tích, bên Thánh Giáo Đình cũng có hàng ngàn người bặt vô âm tín.
Nhưng dù là Thánh Giáo Đình hay nước Ngụy cũng chưa từng nói đi cứu người, vậy mà Tiêu Chính Văn lại không ngại hiểm nguy, điều này làm cho người ta phải suy nghĩ.
“Không được, không thể để cậu ta đến đó, phải ngăn cậu ta lại”.
Nói rồi Bàng Uyên cũng biến mất, thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.
“Long Nguyệt, Long Hình, chúng ta cũng đến đó”.
Tần Lương Ngọc gọi mấy người Long Nguyệt rồi bước lên đám mây chạy đến thành Minh Nguyệt với mấy người Trần Huy Tổ.
Mọi người há hốc mồm nhìn đám người điện Thần Long lần lượt chạy đến thành Minh Nguyệt.
Ngụy Vinh Kỳ khẽ cười nói: “Điện Thần Long? Thú vị đấy”.
Thật ra nước Ngụy cũng có không ít cao thủ bị mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt không rõ sống chết, nhưng hắn không quan tâm đến họ.
Nhưng Tiêu Chính Văn dường như đều rất để tâm đến từng người trong điện Thần Long, càng có nhiều mối bận tâm thì thường sẽ khó làm nên chuyện lớn.
Thế nên sự thù địch của Ngụy Vinh Kỳ với Tiêu Chính Văn cũng giảm xuống.
Một tướng lĩnh thành công phải hy sinh hàng ngàn tính mạng, mỗi người muốn làm nên việc lớn đều phải tàn nhẫn, xem người dân như con cờ, cũng chỉ có thế mới có thể không bao giờ thất bại.