Tiêu Chính Văn liếc nhìn bài trí xung quanh, quả thực mang ý vị cổ xưa, liền khẽ cười nói: “Đương nhiên hài lòng, ông cụ thật có lòng!”
“Cậu hài lòng là được rồi, giờ tôi sẽ lệnh cho người pha nước tắm cho cậu, lát nữa gia chủ sẽ đích thân tới chào hỏi cậu!”
Quản gia già nói rồi cung kính lùi ra bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Võ Thiên Nghiệp đã đích thân tìm tới căn nhà gỗ ở nhà ngang, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tiếp đón không chu đáo, vẫn mong cậu bỏ qua cho!”
Bản thân Võ Thiên Nghiệp cũng là một cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao, còn Tiêu Chính Văn vì không muốn thu hút sự chú ý của mấy kẻ có ý đồ xấu nên đã cố tình che đậy tu vi của bản thân!
Ở trước mặt ông ta, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường mà thôi, mà Võ Thiên Nghiệp lại tỏ ra hết sức khách khí với Tiêu Chính Văn, chuyện này làm cho anh cảm thấy rất bất ngờ!
“Ông Võ khách khí rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười, gật đầu nói.
“Cậu Tiêu, tôi vẫn còn chút việc cần phải xử lý, muộn một chút nhất định sẽ mở tiệc thiết đãi cậu Tiêu!”, Võ Thiên Nghiệp nói rồi lại chắp tay vái lạy Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, Võ Thiên Nghiệp lại nói thêm vài câu khách sáo với Tiêu Chính Văn rồi mới quay người rời đi.
Ra khỏi nhà ngang, Võ Học Tư đã đợi trước cửa từ lâu, vội vàng tiến lên nói với Võ Thiên Nghiệp: “Bố, Tề Kính Hào tới rồi!”
“Ồ? Ở đâu?”, trên mặt Võ Thiên Nghiệp lộ ra vẻ vui mừng.
“Ở trong phòng khách, có điều hình như ông ta không muốn ra tay giúp chúng ta đâu!”, Võ Học Tư nói với vẻ khó xử.
“Đi, đi xem xem!”
Võ Thiên Nghiệp nói xong thì dẫn theo Võ Học Tư bước nhanh về phía phòng khách.
“Chưởng môn Tề, vẫn mong ông nể tình nhà họ Võ chúng tôi và…”
“Ông Võ, dù gì Lương Cảnh Long cũng là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung, hơn nữa còn là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, ông cảm thấy chỉ lời nói của một Nhân Vương cấp một bé nhỏ như tôi thì sẽ có được sức nặng bao nhiêu?”, Tề Kính Hào lạnh lùng lên tiếng.
Tề Kính Hào nói đến đây thì ngừng lại một chốc, sau đó mới nói tiếp: “Hơn nữa, con gái của ông gả cho Lương Cảnh Long cũng không chịu thiệt, Lương Cảnh Long là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung”.
“Còn ông chỉ là một chi của nhà họ Võ, có thể bám víu vào hôn sự như thế hẳn là chuyện vui đáng chúc mừng với ông đấy chứ”.
Những lời Tề Kính Hào nói không hề kiêng dè chút nào, thậm chí không chừa cho Võ Thiên Nghiệp chút thể diện.
“Ông Tề, tôi nghĩ dù tôi không nói ông cũng nên biết, Lương Cảnh Long đó là loại người gì. Cả Vinh Thành đều biết cậu ta là một tên đào hoa”.
“Nếu Tinh Nhi gả cho cậu ta thì chẳng khác gì nhảy vào hố lửa?”
Võ Thiên Nghiệp không cam lòng nói.
“Thật ra xuất thân từ gia tộc lớn thì nên có giác ngộ này, không phải sao? Các cuộc hôn nhân sắp đặt giữa các gia tộc quá mức bình thường, để nhà họ Võ các ông hy sinh một chút lẽ nào không phải việc nó nên làm sao?”