Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc rồi đẩy cánh cửa gỗ mục nát, phát ra tiếng cọt kẹt.
Mùi thuốc bắc xộc thẳng lên mũi.
Không gian cửa hàng không lớn, nhưng có rất nhiều dược liệu.
Chỉ có một chàng trai trẻ dường như đang đối chiếu sổ sách, rồi cất dược liệu vào hộp.
Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Xin chào, tôi muốn tìm người”.
Chàng trai trẻ kia không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục cân đo dược liệu, bình tĩnh nói: “Ở bên trong”.
Tiêu Chính Văn nghe vậy, quay đầu nhìn thấy bên cạnh còn có một tấm rèm màu xám.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tiêu Chính Văn vén tấm rèm lên, đang chuẩn bị bước vào thì mùi thảo dược dễ chịu bay tới, còn có cả tiếng chuông leng keng.
Một cô gái ngã nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, sau đó là tiếng kêu đau đớn.
“Anh là ai? Sao lại chặn đường tôi!”
Tiêu Chính Văn sững sờ, nhìn chăm chú vào cô gái trẻ khoảng mười, bảy mười tám tuổi này. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, trên cổ chân và cổ tay đeo một chiếc chuông vàng xinh xắn, buộc tóc đuôi ngựa hai bên, tức giận đứng dậy, tay chống nạnh, trợn mắt, hất cầm, chỉ vào Tiêu Chính Văn trách cứ.
Tiêu Chính Văn nhanh chóng đứng sang một bên, khẽ gật đầu xin lỗi: “Thực sự xin lỗi!”
“Hừ! Anh là ai? Đến đây làm gì?”
Lúc này, cô gái trẻ mới bắt đầu tra hỏi Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn mỉm cười: “Tôi đến tìm người”.
“Tìm người? Tên đầu heo lỗ mãng như anh mà dám đến đây tìm người sao?”
Cô gái trẻ tức giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn mắng chửi.
Tiêu Chính Văn cũng hơi lúng túng, anh biết cô gái này không có ác ý với mình, cô ấy chỉ đang nổi giận vì anh đã khiến cô ấy ngã.
Tiêu Chính Văn chỉ có thể xin lỗi tiếp.
Lúc này, một ông lão từ phía sau cô gái trẻ bước ra, ho khan vài tiếng rồi nói: “Linh Nhi, không được vô lễ! Mau đi rót trà cho khách đi”.
“Ông nội...”
Cô gái trẻ lập tức nắm lấy cánh tay ông lão, giậm chân, bĩu môi, ra vẻ không muốn đi rót trà cho Tiêu Chính Văn.
Ông lão liếc nhìn cô gái trẻ, nói: “Nghe lời đi, nếu không ông sẽ phạt cháu chép sách y một trăm lần”.
“Hả? Đừng mà ông nội, cháu đi rót trà là được chứ gì”.
Vừa nghe thấy phải chép sách y một trăm lần, cô gái trẻ lập tức chạy như bay ra sân sau như thể nhìn thấy ma.
Ông lão cũng nhìn Tiêu Chính Văn, mỉm cười nói: “Cậu Tiêu, mời vào trong”.
Tiêu Chính Văn cũng không khách khí, chắp tay, đi theo ông lão vào sân sau.
Sân sau là một khoảng sân rộng lớn.
Ở giữa rộng rãi thoáng mát, trồng rất nhiều loại thảo dược, có hương thơm nồng nàn.
Tiêu Chính Văn và ông lão lúc này đang ngồi trong sảnh giữa.
Cô gái trẻ kia cũng bưng hai chén trà đi tới.
“Ông nội, trà của ông đây”.
Cô gái trẻ bưng một chén trà cho ông lão, sau đó lại đưa chén trà khác cho Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Này, trà của anh”.
Lúc nói câu này, đôi mắt đen tròn như ngọc của cô ấy còn hiện lên ánh mắt ranh mãnh.
Ánh mắt này đương nhiên bị Tiêu Chính Văn bắt gặp.
Anh cúi đầu nhìn chén trà của mình, màu trà không đúng lắm.
Lúc này, ông lão bưng chén trà lên nói: “Cậu Tiêu, mời dùng trà”.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ điều gì đó rồi vẫn nhấp một ngụm trà.
Quả nhiên...
Trà này có vấn đề.