Chương 808: Điều động khỏi Bắc Lương
Đầu bên kia điện thoại, Tần Hán Quốc nghe Tiêu Chính Văn nói vậy thì sốt ruột lên tiếng: “Tiêu Chính Văn, cậu đừng làm càn, Dược Vương Cốc không giống Linh Khê Tông, đó là đại tông y dược xếp hạng tám trong võ tông Hoa Quốc. Nhất là dược sư Hoàng có thân phận cao quý, còn là bác sĩ của Thiên Tử, cũng có quan hệ khá thân với mấy lão già của võ tông. Nếu cậu xảy ra mâu thuẫn và xung đột với Dược Vương Cốc thì mới là mối nguy cơ của Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt u ám nói: “Ông Tần, ý của ông là muốn tôi nhận sai với Dược Vương Cốc sao?”
Tần Hán Quốc sửng sốt, sau đó nói: “Cũng không phải ý này, cậu cứ mặc kệ chuyện này đi, tôi sẽ bàn bạc với mấy người ông Giang. Nếu quả thật không được thì đến lúc đó cậu tới Long Kinh một chuyến, tôi dẫn cậu đến Dược Vương Cốc nói rõ ràng với họ. Tôi nghĩ mấy lão già bảo thủ của Dược Vương Cốc kia cũng không phải là người không biết lý lẽ. Nếu bọn họ cố chấp không chấp nhận thì chắc chắn ông Tần này sẽ đứng về phía cậu, Long Các cũng đứng về phía cậu!”
Nghe ông ấy nói thế, Tiêu Chính Văn khẽ cười đáp: “Cảm ơn ông Tần, không còn chuyện gì khác nữa thì tôi cúp máy trước đây”.
“Haizz, thằng nhóc xấu xa cậu, sốt ruột như vậy làm gì chứ? Còn chuyện nữa muốn nói với cậu”.
Tần Hán Quốc nói, lúc này ông ấy vừa rời khỏi Dược Vương Cốc đến tông miếu của võ tông, sau khi chào tạm biệt Lâm Hồng Hải, ông ấy lên xe chuyên dụng trở về Long Các.
“Chuyện gì vậy?”
Tiêu Chính Văn hờ hững hỏi, lúc này anh đã ra khỏi Linh Tông Khê.
“Thiên Tử đã chuẩn bị ra tay với bên chiến khu Tây Mãng rồi, ông ấy bảo ông Long đến đó trước. Nếu Thương Mãng có mưu đồ phản quốc thật thì e là lần này khó mà thoát. Đến lúc đó đại quân sáu trăm nghìn người ở chiến khu Tây Mãng không ai quản lý, chắc chắn trở thành mối hiểm họa ngầm ở biên cương Hoa Quốc, rất có thể cậu sẽ bị điều động rời khỏi Bắc Lương để nắm quyền ở Tây Mãng”.
Tần Hán Quốc nói, cảm thấy hơi lo lắng.
“Tôi đến quản lý chiến khu Tây Mãng sao?”
Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt hơi khó coi.
“Ừ, đây chỉ là suy đoán của bọn tôi thôi, dù sao chẳng ai biết được suy nghĩ của Thiên Tử, nhưng trước mắt xem ra không ai thích hợp hơn cậu cả. Chiến khu Tây Mãng chắc chắn không chỉ có một con sâu mọt Thương Mãng, đến lúc đó có lẽ cậu phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, thế nên cậu phải chuẩn bị tinh thần trước. Nếu đúng là bảo cậu đến chiến khu Tây Mãng thì cậu phải xử lý sạch sẽ tất cả nội gián trong chiến khu Tây Mãng”.
Tần Hán Quốc nghiêm túc nói, ánh mắt cũng hiện lên vẻ lạnh lùng.
Sâu mọt trong chiến khu là nỗi căm thù lớn nhất của một đất nước.
Bởi vì đã có bài học trước đó!
Vào thời Thiên Tử đời thứ ba chính bởi vì sâu mọt trong chiến khu nên Hoa Quốc mới bị mất năm thành phố ở biên giới.
Nếu không phải lần trước Tiêu Chính Văn khai chiến với năm nước ở biên giới và lấy lại mấy thành phố đó thì giờ vẫn không biết đến lúc nào mới có thể lấy lại mấy thành phố này về lại Hoa Quốc.
Cũng bắt đầu từ Thiên Tử đời thứ ba, những cuộc càn quét chống tham nhũng của Hoa Quốc mới trở nên nghiêm khắc như vậy.
Tiêu Chính Văn im lặng một lúc rồi nói: “Tôi biết rồi”.
“Ừ, chuẩn bị thật tốt vào”.
Tần Hán Quốc nói, sau đó bèn cúp máy.
Sau khi cúp máy, Tiêu Chính Văn hỏi xin Long Ngao bên cạnh một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi rồi nhả ra khói. Anh nhìn núi non mênh mông, trời xanh mây trắng, mắt hơi híp lại, không biết đang nghĩ gì.
“Long Vương, anh có tâm sự gì sao?”
Long Ngao hỏi.
Tiêu Chính Văn rít vài hơi thuốc nữa, im lặng một lúc rồi nói: “Thông báo với người ở điện Thần Long cử ba đội quân tinh nhuệ đến chiến khu Tây Mãng, bí mật thăm dò trong chiến khu Tây Mãng có tướng lĩnh nào bị nghi ngờ là phản quốc hay không”.
“Vâng!”, Long Ngao đáp.
“Ngoài ra, dạo này bên nhà họ Viên có động tĩnh gì không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Long Ngao cau máy nói: “Theo tin tức người của ta báo lại thì không lâu trước đó hình như nhà họ Viên có gặp mặt ba gia chủ của ba gia tộc lánh đời khác, còn họ bàn về chuyện gì thi tôi không biết được . Nhưng nghi ngờ là nhà họ Viên đang chuẩn bị đối phó với Long Vương.”
Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu, nhếch môi nói: “Nhà họ Viên vẫn không chịu thua!”
“Vậy chúng ta cứ đợi đi.”
Nói rồi Tiêu Chính Văn rời khỏi Linh Khê Tông về lại khu thành phố Giang Trung.
Cùng lúc đó trong đại sảnh tông môn Thanh Vân Tông.
Một đệ tử thở hổn hển chạy vào, quỳ xuống đất nói: “Tông chủ! CÓ chuyện tốt! Có chuyện tốt lắm!”
Lúc này Lưu Sùng Hằng đứng bật dậy, vội hỏi: “Mau nói!”
Đệ tử đó thở hổn hển nói: “Linh Khê Tông, Linh Khê Tông bị diệt trừ rồi! Tông chủ Ninh Cương Hùng và thiếu tông chủ Ninh Tinh Võ đều chết hết rồi, toàn bộ đệ tử trong tông môn cũng đã bị dẫn đi hết. Hiện giờ cả Linh Khê Tông không còn một ai. Giang Trung đã không còn Linh Khê Tông nữa rồi!”
Soạt!
Dù đã biết trước nhưng giờ nghe được mấy lời này, Lưu Sùng Hằng vẫn rất kinh ngạc!
Sau đó ông ta phấn khởi, vui vẻ nói với mười mấy người ưu tú của Thanh Vân Tông: “Mọi người đã nghe chưa? Linh Khê Tông đã không còn nữa, bị gạch tên khỏi Giang Trung rồi.
Chúng ta đã làm đúng rồi!”
Mười mấy người ưu tú đang ngồi đó cũng ngạc nhiên, hồi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Linh Khê Tông – đại tông y dược có tiếng như Thanh Vân Tông thế mà lại không còn nữa.
Tiêu Chính Văn – vua Bắc Lương khủng khiếp thật!
Đối địch với cậu ta thì chỉ có con đường chết!
Cũng may tông chủ khôn khéo, biết nhìn xa trông rộng.
“Các vị, từ hôm nay trở đi, Giang Trung chính là thiên hạ của Thanh Vân Tông chúng ta rồi! Mọi người lập tức làm theo kế hoạch chúng ta đã bàn bạc trước đó”.
Lưu Sùng Hằng rất vui mừng ra lệnh.
“Vâng!”
Không lâu sau, mười mấy người ưu tú đó cấp tốc rời khỏi tông môn.
Lưu Sùng Hằng cũng gọi quản gia đến nói: “Quà tặng đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Quản gia đó nói: “Tông chủ, đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi”.
“Tốt! Chuẩn bị xe, đến tập đoàn Vy Nhan!”
Lưu Sùng Hằng vung tay, hăng hái ra khỏi tông môn.
Lần này ông ta thật lòng muốn hợp tác với tập đoàn Vy Nhan, không đúng, nói chính xác hơn là ôm đùi tập đoàn Vy Nhan.
Có vua Bắc Lương làm hậu thuẫn, tương lai của Thanh Vân Tông sẽ tốt đẹp.
Thậm chí có thể trở thành tông môn y dược đứng trong top mười của Hoa Quốc.
Lưu Sùng Hằng là người rất có dã tâm.
Lúc này dã tâm của ông ta đang dần bành trướng.
Nhưng ông ta tự biết năng lực của mình.
Chẳng mấy chốc, Lưu Sùng Hằng đã đến tập đoàn Vy Nhan, sau đó kính cẩn tặng một đống quà hậu hĩnh cho Khương Vy Nhan.
“Tổng giám đốc Khương, mấy hôm trước thật sự xin lỗi cô, là lỗi của con trai tôi.
Hôm nay tôi dẫn nó đến để chân thành xin lỗi cô”.
Lưu Sùng Hằng hạ mình cực thấp.
Dứt lời, ông ta nghiêm giọng nói với Lưu Nhân Vân đứng phía sau: “Còn đứng đó làm gì?
Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Khương đi!”
Lưu Nhân Vân đâu còn dám ngông nghênh như trước nữa, hắn vội vã bước đến cúi người nói xin lỗi: “Tổng giám đốc Khương, tôi xin lỗi.”
Khương Vy Nhan nhìn một đống quà khẽ cười tỏ ý tha thứ cho hắn.
Lúc này Lưu Nhân Vân và Lưu Sùng Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Lưu Sùng Hằng lấy ra một phương thuốc cung kính đưa cho Khương Vy Nhan, nói: “TỔng giám đốc Khương, đây là phương thuốc Trấn Tông của Thanh Vân Tông, là công thức của Thanh Vân Bạch Dược, xin hãy nhận lấy nó.”
“Thanh Vân Bạch Dược?”
Nghe được bốn chữ này, Khương Vy Nhan không thể bình tĩnh được.
Thanh Vân Bạch Dược là một phương thuốc chữa chấn thương rất tốt.
Không biết có bao nhiêu người muốn điều chế lại và phát triển nhưng đều thất bại.
Chính là vì không có tỷ lệ cách phối thuốc.
Có công thức này tức là đã nắm được toàn bộ thị trường của Thanh Vân Bạch Dược.
Lần này Lưu Sùng Hằng đã làm một chuyện cực lớn.
Đồng nghĩa với việc giao cả Thanh Vân Tông cho tập đoàn Vy Nhan!