“Thiên Sơn Thư Lục không ở trên người tôi, nhưng tôi muốn hỏi là tại sao phái Quang Minh các ông lại muốn tìm di tích Long Tộc, trong di tích Long Tộc ngoài bí mật nguồn gốc của Long Tộc và con người ra thì còn những gì?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Jason ngây người.
Di tích Long Tộc gì, cái gì mà nguồn gốc của loài người, chuyện quái quỷ gì đây?
“Chỉ có người đi vào di tích Long Tộc mới có thể đạt đến cảnh giới Nhân Vương, mới có thể bước lên cảnh giới cao hơn. Thật ra giao Thiên Sơn Thư Lục và hai quả tim rồng cũng là đang giúp ông nội cậu đấy, Tiêu Long cũng là một thành viên của chúng tôi”.
“Hơn nữa giữa chúng ta không có thù oán, lúc trước suýt nữa cậu đã bị Võ Thí Thiên sát hại, nếu không phải do tôi đưa tin tức cho Tiêu Long thì cậu còn có thể đứng đây được sao?”
“Thế nên chúng ta là bạn, không phải thù. Là bạn thì phải chia sẻ tài nguyên với nhau, nếu không là đang phá vỡ tình bạn đấy”.
Lục Hoài Viễn vừa đấm vừa xoa nói với Tiêu Chính Văn.
Nghe ông ta nói thế, cuối cùng Tiêu Chính Văn rõ ngộ ra.
Hóa ra mọi chuyện xảy ra trước đây đều có liên quan trực tiếp đến vị Quang Minh Tôn này.
Anh bị thương nặng không chữa trị được, Tiêu Long kịp thời chạy đến dung hợp trái tim rồng Xích Long vào người anh. Sau đó đối đầu trực diện với Võ Thí Thiên vẫn là Quang Minh Tôn ra tay cứu anh một mạng.
Nhưng người này chắc chắn không phải là người có lòng nhân từ gì.
Ngược lại trước giờ ông ta vẫn luôn giăng một tấm lưới lớn, mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là Thiên Sơn Thư Lục.
“Xem ra hôm nay ông không đạt được mục đích thì không từ bỏ”.
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói, liếc nhìn hai người đàn ông da trắng xung quanh.
“Thôi vậy, Tiêu Chính Văn, cảnh giới Thiên Vương cũng là cảnh giới có thể tạo ra kỳ tích, tôi không mong cậu nhìn thấy họ ra tay, nếu không cậu sẽ chết. Chuyện này lại phí tâm sức của Tiêu Long”.
Lục Hoài Viễn cười nhạt, đánh mắt ra hiệu cho hai người đàn ông da trắng.
Vù!
Một luồng gió ập đến, một người trong đó bỗng vung nắm đấm lên.