Chỉ thấy thân hình hắn lập tức cong thành một độ cong quái dị, bắn vụt ra xa!
Trong nháy mắt, hai người Mokita cùng Yakion liên tiếp bị thương nặng ngã xuống đất không dậy nổi, xung quanh lần nữa chìm trong yên lặng.
Tiêu Chính Văn bước đi nhàn nhã như dạo sân vắng tới trước mặt mấy người Từ Kiêu Long, giờ phút này, sự chấn động trong lòng mọi người đã sớm không thể tăng thêm được nữa!
Từ Kiêu Long ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đã sớm không phải người mà ông ta có thể đuổi theo nữa, giờ phút này, sâu trong nội tâm của ông ta, cũng dâng tràn sự kính trọng sâu đậm với Tiêu Chính Văn!
"Không ngờ, Hoa Quốc lại có một Tiêu Vương tài năng khiến người đời kinh sợ như này!", Từ Kiêu Long trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chắp tay lạy Tiêu Chính Văn một cái!
Cái lạy này của ông ta không phải là do bản thân ông ta, mà đại diện cho quân đội Hoa Quốc, đại diện hàng vạn quân nhân Hoa Quốc!
Là Tiêu Chính Văn cứu vãn tôn nghiêm quân đội Hoa Quốc lần nữa, cũng là Tiêu Chính Văn mở ra một tương lai mới cho quân đội Hoa Quốc!
Vốn dĩ, sau khi linh khí trở về, quân đội ở thời đại võ đạo thống trị, cảm giác tồn tại giảm đi theo từng ngày.
Cho đến nay, toàn bộ võ tông gần như đều không coi quân đội ra gì, nếu như không phải có Tiêu Chính Văn chống đỡ toàn bộ giới chính trị Hoa Quốc thì e rằng ngay cả Thống soái một phương như Từ Kiêu Long cũng bị các phái võ tông hô tới gọi lui.
Mà bây giờ, Tiêu Chính Văn lại để Từ Kiêu Long dẫn đầu binh lính bình thường lần nữa, chỉ rõ phương hướng, cho bọn họ thấy được hy vọng!
Cho dù bọn họ không có bối cảnh võ tông thâm hậu, lại không giỏi trận pháp huyền ảo như thế, nhưng cũng có thể dựa vào bản thân, chiến thắng đối thủ mạnh mẽ hơn bọn họ!
Chương 1952: Vang vọng
"Mỗi một người đều là sự tồn tại có thể so với thần tiên, bởi vì tiềm năng của con người mới là vô cùng vô tận!"
"Mà những gì trời đất này ban cho, hoàn toàn không thể nào so sánh được với những gì tự chúng ta có được, nếu không, con người cũng sẽ không trở thành người khôn ngoan nhất trong vạn vật!"
Giọng nói của Tiêu Chính Văn không lớn, nhưng lại vọng khắp mọi nơi!
Giờ phút này, mấy người Ono Kazuo vô cùng kiêng kỵ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, ngay cả Mokita cũng bị thương nặng rồi, mấy người như họ sao còn dám thô lỗ?
Vào giờ phút này, ý nghĩ duy nhất của bọn họ là cố hết sức chạy thoát khỏi nơi này thật nhanh, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa!
Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua mấy người Ono Kazuo, lại nhìn đôi giày da dính đầy bụi đất của Từ Kiêu Long, lạnh nhạt nói: "Các người muốn sống hay muốn chết?"
"Chúng tôi... Chúng tôi muốn sống!"
Ono Kazuo quỳ về phía trước mấy bước, bò lổm ngổm trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi và cầu xin.
Hắn đâu còn chú ý mặt mũi nữa, chỉ cần có thể còn sống rời đi, bất kể bảo hắn làm gì, cũng không tiếc!
"Rất tốt!"