“Gì cơ? Bảo Thánh Giáo Đình tiếp nhận thành Đại Phong của Đông Vực?”
“Đây… người nhà họ Khổng bán nước ra đến ngoài lãnh thổ luôn rồi à? Thành Đại Phong vốn dĩ do một tay thành chủ Tần khai phá, dựa vào đâu mà giao cho người của Thánh Giáo Đình?”
“Một đám vô liêm sỉ, đúng là không bằng con chó”.
Lúc này sắc mặt Tần Lương Ngọc càng khó coi hơn, cho dù thế nào bà ta cũng không đồng ý với điều kiện này của nhà họ Khổng.
Trước tiên không nói bây giờ bà ta đã gia nhập vào điện Thần Long, dù bà ta không phải là thành viên của điện Thần Long cũng không thể trả giá bằng thành Đại Phong, bán đứng đồng bào của mình.
Tin lạ này quả thật chưa từng nghe nói trước đó, vừa muốn giao Tiêu Chính Văn vừa muốn tặng một thị trấn quan trọng ở biên giới cho Thánh Giáo Đình, ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.
“Cậu Tiêu, chúng quá đáng thật rồi”.
Dù Tần Lương Ngọc có được giáo dục tốt đến mấy thì lúc này cũng tức đến đổi sắc, hai mắt như phun ra lửa.
“Chúng chẳng qua chỉ đang trao đổi lợi ích thôi, Thánh Giáo Đình phải chịu thiệt thòi nên mới tìm lợi ích ở phương diện khác bù vào, thành Đại Phong chính là con bài giao dịch của chúng”.
“Năm đó văn quan Bắc Tống chẳng phải cũng bán đứng Tống Huy Tông như vậy sao?”, Tiêu Chính Văn không hề bất ngờ khi khi được tin tức này.
Dù sao bán nước cũng là hành vi bình thường của nhà họ Khổng, không bán nước ngược lại không phải là phong thái của nhà họ Khổng nữa.
“Cậu Tiêu, vậy chúng ta phải làm sao?”, Tần Lương Ngọc nghiến chặt răng, không cam lòng nói.
Dù Tần Lương Ngọc có tan xương nát thịt cũng tuyệt đối không đồng ý điều kiện này của nhà họ Khổng.
“Thế này nhé, chị thả tin tức ra làm rõ yêu cầu của nhà họ Khổng với thiên hạ, rồi nói thêm một câu, bây giờ Tiêu Chính Văn tôi cũng là người của Đông Vực, lẽ nào Đông Vực không nên ra mặt bảo vệ tôi sao?”
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Tần Lương Ngọc nhíu mày.
Mặc dù Tiêu Chính Văn nói không sai nhưng từ trước đến giờ Tiêu Chính Văn không thể được xem là người của Đông Vực.
Một mặt không được nhà họ Khổng chấp nhận, Đông Vực không thể thu nhận Tiêu Chính Văn, mặt khác Tiêu Chính Văn trước giờ đều luôn đối đầu với các gia tộc lớn ở Đông Vực.
Tình hình này mà sao họ có thể đứng ra lên tiếng cho Tiêu Chính Văn được?
Mặc dù cảm thấy ngờ vực nhưng Tần Lương Ngọc vẫn bảo người công khai yêu cầu của nhà họ Khổng theo ý của Tiêu Chính Văn.
“Nói hay lắm, Đông Vực vốn dĩ là nơi ở của Hoa Quốc ngoài lãnh thổ, chỉ cần Tiêu Chính Văn là người của Hoa Quốc thì đã xem là con dân của Đông Vực rồi”.
“Đúng thế, lẽ nào Đông Vực còn sợ Thánh Giáo Đình và Vy Hào sao?”
“Hừ, nếu chúng khai chiến với Đông Vực vì chuyện này thì tốt quá, kiếm của tôi chưa dính máu của Vy Hào một trăm năm rồi”.
Thoáng chốc các tông môn lớn ở Đông Vực đều xắn tay áo lên.
Ngay khi tin tức này truyền đến tai Điền Khải, Điền Khải hơi sửng sốt.
“Hay lắm Tiêu Chính Văn, đúng là một mũi tên trúng hai con chim”.