“Thật ra muốn phá cũng không khó”.
Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Ngạo Dương.
Quả nhiên như Tiêu Chính Văn nói, Điền Văn lập tức hoảng loạn.
Vì từ lúc bắt đầu hắn đã đánh giá sai đối phương, hơn nữa danh tiếng của người Chư Thiên Thần Giới quả thật quá nổi, từ lúc đánh nhau với Ngạo Dương, hắn có cảm giác sợ hãi theo bản năng.
Thế nên vẫn chưa đánh thì hắn đã thua một nửa rồi.
Cộng thêm khí thế bức người của đối phương, kiếm khí sắc bén, lại còn thêm biến ảo thành thật, tạo hóa hơn hẳn thiên nhiên, Điền Văn càng thêm không có tâm trạng đánh tiếp.
Trước kia Điền Văn cũng từng đánh với Tiêu Chính Văn, cũng là sự tồn tại nghiền ép hắn nhưng về cơ bản Ngạo Dương khác hẳn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn chèn ép hắn với thực lực bá đạo, mỗi một cú đấm đều vô cùng mạnh mẽ cũng không có quá nhiều tiểu tiết.
Còn cách đánh của Ngạo Dương phức tạp hơn Tiêu Chính Văn nhiều, trong ảo có thật, trong thật có ảo, thay đổi khôn lường.
Thậm chí Điền Văn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nên nào biết đối phó với đối phương thế nào.
Vô số kiếm dài vụt qua, trên người Điền Văn đã xuất hiện rất nhiều vết thương lớn, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương nhưng thế tấn công của đối phương vẫn không hề giảm, ngược lại chỉ trong thoáng chốc với vô số kiếm ảnh đã bày bố được một kiếm trận.
Rất nhiều thanh kiếm dài bay đến như đạn, dày đặc như vũ bão bắn về phía Điền Văn.
Trên người và chân Điền Văn lại bị chém rất nhiều vết, máu văng ra, ngay cả những người đứng xem cũng không nỡ nhìn thẳng.
Đó là Điền Văn đấy, nếu ngay cả hắn cũng bỏ mạng thì đổi thành mình sẽ thế nào, không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Dù sao mọi người cũng là lần đầu nhìn thấy thuật pháp đáng sợ này, thế tấn công sắc bén tột cùng, hơn nữa không thể phá giải.
Rầm.
Thanh kiếm dài chém ra xa khiến Điền Văn rơi xuống từ trên không trung.
Lúc này cả người Điền Văn be bét máu, máu chảy không ngừng.
“Tôi thua rồi! Tôi…”
“Muốn nhận thua cũng được nhưng anh phải thừa nhận thuật pháp của địa cầu không bằng Chư Thiên Thần Giới trước mặt mọi người! Nếu không thì chết!”
Ngạo Dương lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên tia sát khí.
Điền Văn run rẩy, chỉ cần hắn không chịu cúi đầu thì chỉ còn một con đường chết.
Nhìn thấy thế, mấy người Tần Lương Ngọc liên tục lắc đầu, xoay người đi khỏi đó với Tiêu Chính Văn.
Với bản tính của Điền Văn, để được sống tiếp chắc chắn hắn sẽ đồng ý với mọi điều kiện của đối phương.