“Đúng thế, có lẽ cậu Tiêu hiểu lầm, mặc dù bọn tôi là thập điện Diêm Vương nhưng chỉ quản lý một vài việc vặt thôi, chỉ có thể xem là quản lý tầng trung ở âm phủ”.
“Người bên trên ngoài bảo bọn tôi nghe ngóng chuyện di tích Long tộc, còn bảo bọn tôi tìm năm quả tim rồng. Chẳng qua bọn tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó, đi đâu để tìm đây?”
“Còn nữa, thật ra quản lý cấp cao âm phủ cũng bị người khác chỉ huy, tôi dám đảm bảo chắc chắn nương nương Hậu Thổ cũng không biết chuyện này”.
Sở Giang Vương giải thích cho Tiêu Chính Văn.
Vốn dĩ họ không cần thẳng thắn với Tiêu Chính Văn những bí mật quan trọng này, nhưng hôm nay nhờ có Tiêu Chính Văn, họ mới có thể mở mặt mở mày, báo được thù.
Hơn nữa họ cũng nghe nói đến danh tiếng ở thế tục của Tiêu Chính Văn, không chừng Tiêu Chính Văn biết được tung tích của năm quả tim rồng.
Vả lại, với thực lực của Tiêu Chính Văn, có quan hệ tốt với anh thì cũng có lợi với những người ngồi đây.
Nghe Sở Giang Vương nói xong, Tiêu Chính Văn cảm thấy ngạc nhiên.
Có thể nói âm phủ là sự tồn tại song song với ngoài lãnh thổ và thế tục, rốt cuộc là thế lực nào đáng sợ như thế, có thể buộc âm phủ bán mạng cho họ?
Khi Tiêu Chính Văn định hỏi tiếp, bên ngoài đại điện bỗng nổi lên một cơn gió, sau đó một người đàn ông cao lớn mặc đồ trắng, mặt trắng bệch xông vào đại điện.
“Đông vui thật đấy! Không biết vị khách quý này tên họ là gì?”, người đàn ông mặt trắng quái gở hỏi.
Người đàn ông mặt trắng vừa nói thế, sắc mặt mấy người Sở Giang Vương đều thay đổi.
Chỉ nói về tu vi của người đàn ông mặt trắng thì dù là vài thị nữ đó cũng có thể đánh hắn thành đống hỗn độn, nhưng hắn lại dám chất vấn mọi người bằng giọng điệu quái gở này chứng tỏ đằng sau hắn có người chống lưng.
“Ác Lai, cậu có ý gì?”, Sở Giang Vương đập bàn đứng lên tức giận nói với người đàn ông mặt trắng.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là khách quý của họ, mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên có người chạy đến quấy phá, rõ ràng chẳng nể mặt Diêm Vương là ông ta gì cả.
Không chỉ Sở Giang Vương cảm thấy không vui mà mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng tràn đầy vẻ tức giận.
“Hừ, có khách quý đến tận cửa, tất nhiên gia chủ tôi đây không thể đón tiếp tận tình sao?”
Nói rồi người đàn ông mặt trắng bưng một tách trà lên nhấp một hớp.
Âm phủ có thập điện Diêm Vương, cũng có các bộ Âm Tư, hai bên không liên can gì đến nhau, nước sông không phạm nước giếng, đây là quy tắc từ xưa đến nay.
Nói chính xác hơn, đến bây giờ giữa thập điện Diêm Vương và các bộ Âm Tư cũng là quan hệ bình đẳng, mọi người đều không phục tùng ai cả.
Mà tiếp đón Tiêu Chính Văn cũng là tự do của thập điện Diêm Vương, không cần báo với các bộ Âm Tư.
Những lời Ác Lai vừa nói tức là không xem thập điện Diêm Vương ra gì.