"Ông Đông Phương, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm rồi. Tôi chỉ không hy vọng Long Kinh nhuốm máu vì trận chiến ngày mai, càng không hy vọng Long Kinh xảy ra biến cố lớn, tôi chưa từng cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết, thậm chí lúc Tiêu Long vẫn còn khỏe mạnh thì chuyện đó càng không có khả năng!"
"Vì vậy, tôi cũng muốn nhắc nhở ông, nhà họ Tiêu cũng có thực lực của nhà họ Tiêu!"
Tần Vũ lạnh lùng nói.
Vốn dĩ muốn tới khuyên ngăn cụ ta, nhưng Đông Phương Tiếu lại không biết đối nhân xử thế, bởi vậy, Tần Vũ cũng không thể dùng giọng điệu và lời nói tử tế được.
"Hừ, nếu đã như vậy, chuyến đi này của cậu Tần thật sự lãng phí rồi! Chi bằng chúng ta cứ chờ tới lúc đó xem xem, nhà họ Tiêu có thực lực thâm hậu, hay nhà họ Đông Phương chúng tôi có nền móng thâm sâu hơn!"
Đông Phương Tiếu tức giận đứng bật dậy, sự phẫn nộ bao phủ khắp khuôn mặt!
Nếu không phải vì thân phận của Tần Vũ thì cụ ta đã xuống tay giết chết anh ta luôn rồi!
"Được, được lắm! Đến lúc đó, ông Đông Phương đừng hối hận! Tần Vũ xin cáo từ!"
Nói xong, Tần Vũ tức giận xoay người, sải bước rời khỏi biệt thự nhà họ Đông Phương.
Nhìn thấy Tần Vũ đã đi xa, trên mặt Đông Phương Ngạo Vũ lộ ra vẻ khinh thường.
"Hiện giờ mới biết sợ, thật nực cười! Tiêu Chính Văn, hừ!"
Đông Phương Tiếu trừng mắt nhìn bóng lưng Tần Vũ nói một câu, bầu không khí xung quanh lập tức giảm xuống mức đóng băng.
Đêm đó, nhiều người đã chạy đến khu vực lân cận đỉnh núi Bách Nhật chiếm một chỗ ngồi đẹp từ trước.
Toàn bộ Long Kinh, thậm chí toàn bộ Hoa Quốc, không ai muốn bỏ lỡ trận chiến kinh thiên động địa này.
Ngay cả Lãnh Kế Hồng cũng không kìm lòng được mà vội vã từ Giang Trung bay đến.
Người thân và bạn bè của nhà họ Lãnh, hơn hai mươi người đã đến chỉ để cổ vũ cho Tiêu Chính Văn.
Cho đến ngày nay, người nhà họ Lãnh và Tiêu Chính Văn đã thân thiết như anh em ruột thịt, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu, vì vậy Tiêu Chính Văn tuyệt đối không thể thua!
Nếu không phải Độ Thiên Chân Nhân phải canh gác biệt thự nhà họ Tiêu thì cụ ta cũng đã tới đây từ lâu.
Không chỉ vậy, Thiên Kiếm Tông cũng phái hơn mười đệ tử đến đỉnh núi Bách Nhật, hơn nữa còn dựng lều che nắng.