Chương 676: Khương Vy Nhan mất tích
Tiêu Chính Văn đi thẳng đến biệt thự, việc của Tổng Cục chấp pháp anh đã giao cho Tống Hậu Lượng xử lý.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng một ngày sẽ có tin tức truyền đến từ nhà họ Đàm.
Bây giờ có lẽ Khương Vy Nhan và Khương Học Bác đã nhanh chóng trở về biệt thự Thượng Hải Số Một.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện nên Tiêu Chính Văn quyết định sẽ ở bên cạnh Khương Vy Nhan.
Tiêu Chính Văn không mất quá nhiều thời gian để chạy đến biệt thự Thượng Hải Số Một, cả nhà Khương Học bác vẫn đang đợi anh ở cửa.
Bên cạnh bọn họ, Long Nhất cũng đứng nghiêm một cách cung kính.
Khương Học Bác nhìn thấy Tiêu Chính Văn đến liền vội vàng chạy tới, khuỵu gối, vừa khóc vừa nói: “Chính Văn à, cuối cùng con cũng về rồi”.
Tiêu Chính Văn thấy hơi ngỡ ngàng, không biết vì sao vừa trở về, Khương Học Bác đã “hành lễ” với anh.
Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm vào Khương Học Bác, nói: “Có chuyện gì đứng lên rồi nói!”
Khương Học Bác được Khương Thần đỡ đứng dậy, mặt lộ vẻ chua xót nói: “Chính Văn à, Vy Nhan mất tích rồi!”
Câu nói như sét đánh thẳng vào trong tim Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhanh chóng bước tới, hai tay đặt bên vai Khương Học Bác: “Vy Nhan đã xảy ra chuyện gì?”
Vai Khương Học Bác đau nhức, cơn đau khiến mặt ông ta trở nên đỏ bừng.
Khương Học Bác chậm rãi nói: “Vốn dĩ, kế hoạch ban đầu của mọi người là từ nhà họ Khương tới Trung tâm Thương mại Thế giới mua sắm một vòng rồi về biệt thự. Nhưng sau khi mua sắm xong thì không thấy Vy Nhan đâu nữa. Lúc đầu bố còn tưởng nó tự về trước rồi, nhưng lúc mọi người trở về biệt thự thì vẫn không thấy nó đâu cả”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Mọi người đã kiểm tra camera giám sát trong trung tâm thương mại chưa?”
Khương Học Bác nói: “Nhân viên bảo vệ nói nếu không có mệnh lệnh của cấp trên thì không thể kiểm tra. Bố mẹ cũng không còn cách nào khác nên mới về tìm con. Con mau đi tìm Vy Nhan đi! Bố sợ nó bị người ta bắt cóc rồi!”
Khương Học Bác thở dài, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Tiêu Chính Văn quay đầu rời đi: “Chuẩn bị xe, đến Trung tâm Thương mại Thế giới”.
Long Nhất cung kính đáp: “Rõ”.
Khương Học Bác vội vàng nói: “Nó là con gái tôi, tôi cũng đi”.
Từ Phân kéo áo Khương Học Bác, khẽ nói: “Anh muốn chết à, ngộ nhỡ kẻ thù tìm đến cửa thì đến lúc đó đao kiếm không có mắt đâu!”
Khương Thần sợ chết nói: “Đúng đấy bố, ngộ ngỡ bị kẻ thù của Khương Vy Nhan để ý thì chúng ta không trốn kịp. Bố đừng quên chúng ta đã từng suýt chết một lần rồi!”
Khương Học Bác tức giận nói: “Các người không đi thì thôi, tôi đi”.
Từ Phân miễn cưỡng kéo theo Khương Thần lên xe.
Xe dừng lại ở bãi đậu xe của Trung tâm Thương mại Thế giới.
Tiêu Chính Văn dẫn đầu đám người Khương Học Bác đi thẳng vào trong. Trên đường đi, Tiêu Chính Văn thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái trẻ.
Khương Thần bĩu môi, tỏ vẻ tôi cũng làm được.
Tiêu Chính Văn đi thẳng đến phòng giám sát của Trung tâm Thương mại Thế giới, nhưng vừa đến cửa đã bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại.
Một tên bảo vệ mập mạp quát lớn: “Các người làm gì vậy? Không được vào đây, muốn mua gì thì ra cửa rẻ phải là thấy cửa hàng mua sắm, nếu không vừa ý thì lên tầng vẫn còn nhiều lựa chọn”.
Người đàn ông mập mạp đưa tay ra chỉ đường cho Tiêu Chính Văn.
Khương Học Bác thò đầu ra nói thẳng: “Tôi muốn vào phòng giám sát, con gái tôi mất tích ở Trung tâm Thương mại Thế giới chỗ các người. Cậu phải để chúng tôi vào xem lại camera giám sát”.
Nhân viên bảo vệ gầy nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền đứng ra: “Ông chính là người xông vào phòng giám sát lúc nãy phải không? Tôi nói cho ông biết, loại người như ông tôi gặp nhiều rồi. Muốn đến chỗ chúng tôi làm loạn à, đi mau đi, nếu không chúng tôi dùng bạo lực đấy”.
Tên nhân viên bảo vệ gầy rất kiêu căng, muốn đuổi Khương Học Bác đi.
Khương Học Bác cúi đầu hỏi: “Còn có cách nào để vào trong không?”
Tên bảo vệ gầy nói đùa: “Cũng không phải là không thể vào, chỉ cần ông có giấy chứng minh có đóng dấu của ba người quản lý của Trung tâm Thương mại Thế giới là được”.
Khương Học Bác tỏ vẻ bất lực nói: “Muốn có chữ ký của ba người quản lý? Vậy chẳng phải là phải tốn rất nhiều thời gian sao? Hơn nữa, chúng tôi biết đi đâu tìm ba người quản lý đây chứ!”
Tên gầy cười nhạt nói: “Chuyện đấy thì liên quan gì đến tôi, tôi chỉ nhìn giấy chứng minh, không có giấy chứng minh thì các người đừng hòng vào”.
Lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tôi không thể đợi lâu như vậy được”.
Tên bảo vệ gầy mất kiên nhẫn: “Anh không đợi được thì liên quan gì đến chúng tôi! Nhìn bộ dạng nghèo khổ của anh đi, muốn liên lạc với quản lý, còn muốn vào phòng giám sát? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Tên mập cũng xua tay: “Mau cút đi, đừng ở đây làm chướng mắt nữa!”
Tiêu Chính Văn không nói gì nữa, mà tung chân đá văng tên bảo vệ và cánh cửa.
Cả hai tên bảo vệ ngã xuống đất, quát lớn: “Các người dám xông vào phòng giám sát thì hôm nay các người đừng hòng ra khỏi đây”.
Tiêu Chính Văn đi thẳng vào trong, cả nhà Khương Học Bác cũng đi theo.
“Tôi cảnh cáo các người, đừng cố xông vào!”
Long Nhất đá hai tên bảo vệ ra ngoài, sau đó khóa cửa phòng giám sát lại.
Trong phòng giám sát có hai nhân viên giám sát, bọn họ nhìn thấy Tiêu Chính Văn xông vào, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Hai nhân viên giám sát, một nam một nữ, nhanh chóng ôm đầu ngồi xuống đất.
Bọn họ không dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, có một quy tắc đó là bọn họ sẽ không thể sống sót sau khi nhìn thấy mặt tên cướp.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Đứng lên, giúp tôi điều chỉnh camera giám sát”.
Nhân nhân viên giám sát khăng khăng không chịu nghe theo, hô lớn: “Chúng tôi nhất định sẽ không nhìn mặt anh, anh muốn lấy gì cũng được, chúng tôi không biết gì cả, không nhìn thấy gì cả”.
Long Nhất thô lỗ, kéo bọn họ về chỗ ngồi, bảo bọn họ điều chỉnh camera.
Khương Học Bác nói: “Thời gian khoảng hai rưỡi đến ba giờ, chúng tôi tách nhau ra ở tầng chín”.
Tiêu Chính Văn nói: “Kiểm tra đi”.
Long Nhất đẩy hai nhân viên giám sát, ngón tay của họ kéo chuột, dò đến khoảng thời gian hai rưỡi đến ba giờ ở tầng chín trung tâm thương mại.
Hình ảnh trên màn hình chạy nhanh, hết khung hình này đến khung hình khác.
Hai giờ hai mươi phút, Khương Vy Nhan chọn một bộ quần áo trong cửa hàng quần áo nam.
Rất rõ ràng, Khương Vy Nhan đang chọn một bộ đồ vest cho Tiêu Chính Văn.
Hai giờ bốn mươi phút, Khương Vy Nhan gửi đồ ở cửa hàng quần áo, rồi rời khỏi đó, đến một cửa hàng trang sức.
Khương Vy Nhan chọn một sợi dây chuyền ở cửa hàng trang sức nhưng cô không mua.
Hai giờ năm mươi phút, Khương Vy Nhan rời khỏi cửa hàng trang sức, đến cửa hàng giày, cửa hàng giày này đều là hàng hiệu, Khương Vy Nhan chỉ ngắm chứ không mua, cô đi dạo một vòng sau đó liền rời đi.