Chương 233: Người đó là Tiêu Chính Văn sao?
Tiêu Chính Văn mỉm cười, xoa đầu Na Na, nói: “Na Na, nãy bố đã nói với con thế nào? Đó là cách bố dùng để dọa bọn họ thôi, sao con lại cho là thật chứ?”
Nghe vậy, Khương Vy Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là giả vờ…
Na Na chu môi, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ hơi khó hiểu, rồi sát lại bên tai anh, thì thầm nói: “Bố, bố định đợi để tạo bất ngờ cho mẹ à?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, chạm nhẹ vào mũi Na Na, nói: “Đúng rồi, thế con có giữ bí mật giúp bố không?”
“Hi hi hi”.
Na Na đưa bàn tay nhỏ trắng nõn của mình lên che miệng, mỉm cười hồn nhiên đáp: “Được chứ, đó là bí mật của con và bố”.
Khương Vy Nhan nhìn hai bố con anh thì thầm nói chuyện, gương mặt vốn đang trách móc của cô cũng dần thay bằng nụ cười hạnh phúc.
Sau đó, cô nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Tiêu Chính Văn, sếp có đồng ý ứng lương trước cho anh không?”
Tiêu Chính Văn quên mất chuyện này, mỉm cười nói: “Sếp đồng ý rồi, mấy ngày nữa lương sẽ chuyển vào tài khoản của anh, đến lúc đó anh chuyển cho em, em có thể đưa Na Na đến trường làm thủ tục nhập học rồi”.
Nghe vậy,
Khương Vy Nhan vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
Nói rồi, cô mỉm cười véo nhẹ mũi của Na Na và nói: “Na Na, con có thể đi học rồi, vui không con?”
Na Na cười hì hì đáp: “Vui ạ, Na Na có thể đi học rồi…”
…
Tại văn phòng tổng giám đốc, tập đoàn Đỗ Thị.
Tâm trạng của Đỗ Hạo Hiên hôm nay rất khó chịu, thêm chuyện ban sáng hắn bị Đỗ Tình Tuyết và Tiêu Chính Văn làm mất mặt trước cả công ty lại càng khiến hắn cực kỳ tức giận!
Trước mặt biết bao nhân viên của công ty mà Đỗ Tình Tuyết lại đứng ra bảo vệ một người ngoài, hoàn toàn không nể mặt hắn!
Đáng ghét!
Vô cùng đáng ghét!
“Đỗ Tình Tuyết! Anh nhất định sẽ bắt em phải trả giá!”, sắc mặt Đỗ Hạo Hiên lộ rõ vẻ lạnh lùng dữ tợn!
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Đỗ Hạo Hiên, hắn lạnh lùng quát một tiếng: “Vào đi!”
Cửa văn phòng được mở ra, Hàn Dung đi giày cao gót, sải bước đi vào, phần hông lắc lư theo bước chân. Cô ta vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Đỗ, đã điều tra được lai lịch của Tiêu Chính Văn đó rồi!”
Nghe vậy, Đỗ Hạo Hiên ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, cười khẩynói: “Điều tra ra rồi sao? Nói đi, anh ta là ai?”
Hàn Dung khẽ nhướng cặp mày lá liễu, khóe miệng lộ rõ vẻ mỉa mai, nói: “Tổng giám đốc Đỗ, Tiêu Chính Văn đó chính là người nhà họ Tiêu duy nhất còn sống sót ở Tu Hà năm năm trước, là một con chó hoang! Giờ anh ta ở rể tại nhà họ Khương ở Tu Hà! Vợ anh ta chính là Khương Vy Nhan, là người bị chính anh ta làm nhục trong hôn lễ năm năm trước của anh ta. Cả chốn Tu Hà đều nói, Khương Vy Nhan đó là đồ hèn hạ phá hoại danh tiếng của cả nhà, con gái của cô ta cũng là một đứa con hoang, không danh không phận!”
Nghe vậy, Đỗ Hạo Hiên rất hào hứng, nói: “Nói vậy thì Tiêu Chính Văn là đồ vô dụng à?”
“Đúng vậy! Tổng giám đốc Đỗ, tên Tiêu Chính Văn này đúng là một thứ vô dụng!”, Hàn Dung mỉm cười nói.
Một tên vô dụng mà còn muốn đối đầu với bọn hắn, đúng là không biết tự lượng sức mình mà!
Đỗ Hạo Hiên bật cười thành tiếng, trong lòng hả hê hơn nhiều, nói: “Đúng là thứ vô dụng! Được rồi! Để tôi xem Đỗ Tình Tuyết em lấy gì ra đấu với anh! Ha ha, ha ha ha!”
Nhưng đột nhiên Đỗ Hạo Hiên nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Không đúng! Anh ta sẽ không chỉ đơn giản như vậy! Một kẻ vô dụng làm sao lại có bản lĩnh như vậy được chứ, vừa lên tiếng mà đã hô hào được binh vương cấp ba sao! Điều tra tiếp đi, không được bỏ qua bất cứ điểm nào!”
Dường như Hàn Dung sớm đã đoán được Đỗ Hạo Hiên sẽ nói vậy, cô ta đi đến cạnh Đỗ Hạo Hiên, ngồi thẳng vào lòng hắn, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Đỗ, em đã điều tra rồi, Tiêu Chính Văn mất tích năm năm là vì anh ta đến chiến khu nhập ngũ, nghe nói anh ta còn là quân sĩ xuất ngũ ở Bắc Lương, vậy nên có chút bản lĩnh cũng không có gì là lạ cả. Dù gì thì Bắc Lương cũng là chiến khu mạnh nhất ở Hoa Quốc, binh lính ở đó rất lợi hại!”
Nghe vậy, Đỗ Hạo Hiên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, hỏi: “Em chắc chắn chứ?”
Hình như Hàn Dung cũng biết trước chỉ nói suông sẽ không đủ sức thuyết phục được Đỗ Hạo Hiên, cô ta bèn lấy điện thoại ra lướt đến trang tin có liên quan đến chuyện đó rồi nói: “Tổng giám đốc Đỗ, anh tự xem đi, báo chí cũng nói Tiêu Chính Văn là lính xuất ngũ”.
Lúc này, Đỗ Hạo Hiên mới thật sự tin, hắn cười lớn vài tiếng rồi thẳng tay áp Hàn Dung xuống bàn làm việc rồi cởi bỏ áo khoác ngoài của cô ta!
Chẳng mấy chốc, trong văn phòng có tiếng thở nũng nịu, còn có cả âm thanh vang lên theo nhịp…
Khoảng nửa tiếng sau, Đỗ Hạo Hiên ngồi trên sofa hút thuốc, còn Hàn Dung thì ngả người lên ngực anh ta, áo sơ mi xộc xệch, nói: “Tổng giám đốc Đỗ, vậy chúng ta phải đối phó với tên Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết đó như thế nào đây?”
Đỗ Hạo Hiên hút vài hơi thuốc nữa rồi mới nói: “Đơn giản thôi, tối mai có tiệc hiệp hội doanh nghiệp ở Tu Hà rồi! Tên Tiêu Chính Văn và vợ anh ta chẳng phải là người nhà họ Khương sao? Nghe nói bọn họ cũng có tên trong danh sách được mời, đến lúc đó tôi sẽ cho vợ chồng anh ta một bài học nhớ đời! Còn về Đỗ Tình Tuyết, he he, vẫn chưa phải lúc”.
Ngày hôm sau.
Tiệc hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà được tổ chức ở sơn trang Bạch Mã.
Sơn trang Bạch Mã nằm ở ven đồi Bạch Mã của ngoại ô Tu Hà, cảnh đẹp mê ly, khuôn viên sang trọng!
Ban đêm, sơn trang Bạch Mã sáng rực ánh đèn, nguy nga lộng lẫy!
Tại lối vào của sơn trang có đủ các hãng xe xịn như Porsche, Ferrari, Bentley và còn có cả Rolls-Royce!
Tối nay, đến tham dự tiệc ở sơn trang Bạch Mã đều là những người có tiếng ở Tu Hà, bao gồm cả những nhà giàu bậc nhất, hạng một, hạng hai của Tu Hà, cùng với những người có chức tước lớn như tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn, doanh nghiệp.
Lúc ông cụ Khương dẫn theo gia đình ba người của Khương Văn Kỳ và gia đình Khương Vy Nhan đến sơn trang Bạch Mã, họ đã bị vẻ đẹp tráng lệ của sơn trang này làm cho ngạc nhiên, hết lời ca ngợi.
Sơn trang này thật sự rất xa hoa!
Nghe nói chi phí lên đến một tỷ!
Không hổ danh là hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà, cực kỳ lớn mạnh và hoành tráng!
Nhưng trong đám người đó lại không hề có Tiêu Chính Văn.
Lý do rất đơn giản, ông cụ Khương không cho Tiêu Chính Văn tham dự vì bữa tiệc hiệp hội doanh nghiệp lần này rất quan trọng, là cơ hội tốt để nhà họ Khương kết giao với nhiều người có tiếng, tuyệt đối không thể để con chó hoang Tiêu Chính Văn làm hỏng chuyện tốt được!
Mặc dù Khương Vy Nhan đã thuyết phục rất nhiều lần nhưng đều bị ông cụ Khương từ chối thẳng thừng!
Tiêu Chính Văn thì lại thấy chẳng sao cả, anh an ủi Khương Vy Nhan, coi như không có chuyện gì.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của Khương Vy Văn lại hơi rầu rĩ.
Khương Mỹ Nghiên quay đầu nhìn Khương Vy Văn đang thơ thẩn, bật cười chê bai: “Sao thế, vẫn còn tơ tưởng đến con chó hoang đó à? Nếu nhớ anh ta thì về đi, dù gì thì bữa tiệc tối nay cũng chẳng có liên quan đến mày lắm, mày chỉ đi cho có mà thôi”.
Khương Văn Kỳ thấy vậy, cũng quay đầu lạnh lùng nhìn một cái, nghiêm túc nói: “Khương Vy Nhan, trên đường đến đây, những gì tao nói với mày, mày đã hiểu chưa?”
Kế hoạch lần trước của Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên đã thất bại, vốn định khiến Khương Vy Nhan không thể tham dự bữa tiệc này nhưng giờ đã không còn cách nào có thể ngăn lại được rồi.
Vậy nên, trên đường đến đây, bọn họ đã cảnh cáo Khương Vy Nhan, bắt cô phải ngoan ngoãn nghe lời bọn họ!
Khương Vy Nhan nhìn Khương Học Bác một cái nhưng ông ta cũng chỉ thở dài bất lực.
“Hiểu rồi ạ”, Khương Vy Nhan đáp.
Lúc này, Khương Văn Kỳ mới gật đầu vừa lòng, nói: “Hiểu là được rồi, bác làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho dòng tộc, cháu vẫn còn trẻ, còn nhiều chuyện chưa hiểu, ở cương vị là một người bác nên bác mới đứng ra giúp cháu”.
Nói rồi, tất cả người nhà họ Khương đều lấy giấy mời ra, đi về phía sơn trang Bạch Mã.
Nhưng đúng lúc đó, họ lại nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce Phantom quý tộc ở phía gần cổng.
Phía trước cửa xe chính là chủ tịch Lý Trường Thắng, ông ta là người giàu nhất Tu Hà, là người đứng đầu của các gia đình giàu có, cũng là chủ tịch của tập đoàn có tiếng!
Từng bước đi của ông ta có thể xoay chuyển nền kinh tế của cả Tu Hà!
Lúc này, bọn họ thi nhau chen lên trước, hệt như sắp tiếp đón một nhân vật lớn rất cao quý vậy!
Ở bữa tiệc, tất cả cậu ấm, cô chiêu, người đứng đầu các gia đình hạng một, hạng hai của Tu Hà đều chứng kiến cảnh tượng này.
Nhưng vì có lính gác nên bọn họ chỉ đành đứng nhìn từ xa, nét mặt tràn đầy vẻ trầm trồ, ngưỡng mộ!
“Chúa ơi! Nhìn kìa, đó là chủ tịch Lý Trường Thắng, người đứng đầu nhà họ Đường, nhà họ Lôi và nhà họ Nghiêm kìa!”
“Trời đất! Đó là nhân vật lớn nào mà đến cả chủ tịch giàu nhất Tu Hà và mấy người đứng đầu dòng tộc phải đích thân đến chào hỏi thế kia?”
“Cửa mở rồi kìa! Xem xem đó là ai?”
Mọi người đều nghếch cổ lên nhìn!
Người của nhà họ Khương cũng không ngoại lệ, nét mặt vô cùng cảm kích và ngưỡng mộ!
“Bố ơi, hôm nay có nhân vật nào lớn đến đây à?”, Khương Mỹ Nghiên hỏi nhỏ, ánh mắt cực kỳ mong ngóng.
Khương Văn Kỳ lắc đầu nói: “Không thấy nghe nói gì, nhưng nhìn cảnh tượng này thì chắc chắn là nhân vật lớn! Đến cả chủ tịch Lý Trường Thắng cũng đích thân đi đến chào hỏi thì khả năng cao là người có tiếng từ thành phố tới!”
Khương Vy Nhan cũng dõi theo bóng dáng người xuống xe.
Trẻ, cao và đẹp trai…
Đây gần như là tiếng đồng thanh của tất cả mọi người!
Khương Thần nãy giờ đang cầm điện thoại bật chế độ quay phóng to gấp bốn lần đột nhiên kinh ngạc nói lớn: “Trời đất! Ông ơi, bác ơi, mọi người nhìn mà xem, đó chẳng phải là Tiêu Chính Văn sao?”