Cụ ta còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã vung tay, con dao quân đội năm cạnh phóng ra, đâm xuyên qua yết hầu của Hách Liên Sinh!
Hách Liên Sinh – nhân vật từng làm mưa làm gió ba mươi năm trước lại chết thảm như vậy trong khu nhà của Giang Vạn Long.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tưởng Văn Lộ sợ tới mức đái cả ra quần.
Tiêu Chính Văn không có binh quyền là thật, thế nhưng thực lực của anh thì vẫn còn đó!
“Tiêu… không không không, vua Bắc Lương, tôi… tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi!”
Giọng điệu Tưởng Văn Lộ lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cầu khẩn.
Bây giờ hắn đã không còn quan tâm tới khẩu cung hay chứng cứ gì nữa, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh!
“Ồ? Làm theo mệnh lệnh? Ai bảo ông ra tay độc ác với một đứa trẻ bảy tuổi như vậy? Là Thiên Tử hay là ai?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Tưởng Văn Lộ.
“À … là… là tôi tự mình làm như vậy, thế nhưng... nhưng đều là do người họ Lạc kia, nếu không phải ông ta nói với tôi không lấy được chứng cứ đanh thép thì sẽ lấy mạng của tôi, tôi cũng sẽ không làm như vậy đâu!”
“Tôi… tôi cũng là con người mà!”
Người?
Tiêu Chính Văn nghe thấy mấy chữ này thì không nhịn được mà phá lên cười!
Tưởng Văn Lộ mà còn có thể coi là con người sao?
Sử dụng cực hình với một đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Còn muốn lột da trên chân của đứa trẻ đó, đây là lời mà một con người có thể nói ra hay sao?
“Tưởng Văn Lộ, ông tự xử đi, nếu không ông sẽ sống không bằng chết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng dặn dò.
Bất luận Tưởng Văn Lộ là ai, Tiêu Chính Văn cũng không thể để cho hắn sống sót rời khỏi nơi này!
Tiêu Chính Văn nhất định phải báo thù cho nhà họ Giang và nhà họ Tần!
“Tiêu Chính Văn! Tôi cảnh cáo cậu, lần này tôi phụng mệnh Thiên Tử tới để điều tra Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc! Cậu… cậu đừng quên, bây giờ cậu không còn là vua Bắc Lương nữa rồi!”
Tưởng Văn Lộ thấy Tiêu Chính Văn không định tha cho hắn thì tức tối chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn mà gào lên.
“Tiêu Chính Văn, bỏ đi, tha cho cậu ta đi, giết cậu ta, một khi Thiên Tử…”, Giang Vạn Long lên tiếng.
“Ông Giang, nếu như Thiên Tử trách tội thì một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm hết! Hôm nay người này nhất định phải chết!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay đầu nói với Long Ngao: “Long Ngao!”
“Rõ!”
Long Ngao đã tức tới phát run từ lâu, chỉ muốn xé xác Tưởng Văn Lộ ra cho chó ăn thì mới hả giận!
Tưởng Văn Lộ đang định quay người bỏ chạy.
Thế nhưng hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, dù có cho hắn tám cái chân thì cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Long Ngao!