Hắn vừa mới dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tiến lên phía trước, thẳng tay giáng thêm cho hắn một bạt tai nữa.
“Bốp!”
Cú tát này vừa giáng xuống, Đông Phương Ngạo Vũ chỉ cảm thấy sao vàng bay tán loạn trước mắt, trên mặt chỉ còn cảm giác bỏng rát, ngay cả tai cũng vang lên âm thanh ù ù.
Dù hắn là cường giả Thiên Vương long cấp năm sao thì cũng bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức không còn chút sức lực để đáp trả!
Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoàn toàn không còn phong thái của một cao thủ như ban nãy, thậm chí còn lao lên trước muốn túm lấy cổ áo của Tiêu Chính Văn.
Chỉ là hắn vừa mới giơ tay ra thì đã bị Tiêu Chính Văn giáng thêm một bạt tai, ngã lăn xuống đất, thậm chí ngay cả mặt nham thạch cũng hình thành một cái hố lớn hình người.
“Đây chính là đệ tử của Hoa Sơn à? Xem ra đệ tử danh sơn cũng chỉ tới thế mà thôi!”
Tiêu Chính Văn bật cười, liếc mắt nhìn Đông Phương Ngạo Vũ đang nằm sấp trên mặt đất, lạnh lùng lên tiếng.
So với Tiêu Chính Văn, dù cảnh giới của Đông Phương Ngạo Vũ có cao tới đâu thì cũng còn thua kém xa lắm.
Cả đời Tiêu Chính Văn, chiến công nhiều vô kể, mà vẫn thường lấy ít thắng nhiều, đảo bại thành thắng!
Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, nghịch cảnh chính là cơ hội rèn luyện, cũng là cơ hội khảo nghiệm!
Thế nhưng đối với một kẻ từ nhỏ đã lớn lên dưới sự che chở của sư môn như Đông Phương Ngạo Vũ thì đó chính là trời long đất lở!
Mà câu nói đệ tử danh sơn cũng chỉ tới thế của Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn làm tổn thương lòng tự tôn của Vũ Thiên Tôn.
“Tiêu Chính Văn! Hôm nay tao nhất định sẽ giết mày!”
Tuy nhiên, tiếng chửi rủa của Đông Phương Ngạo Vũ chỉ nhận lại một cú tát rất kêu coi như đáp lời của Tiêu Chính Văn!
“Bốp bốp bốp!”
Liên tiếp ba cú tát nặng nề giáng lên trên mặt Đông Phương Ngạo Vũ, đánh đến mức xương gò má của Đông Phương Ngạo Vũ lõm hết cả vào trong.
“Ông Thương, mau cứu cậu chủ Đông Phương đi! Nếu không còn đánh tiếp nữa thì cậu chủ Đông Phương sẽ phải bỏ mạng mất!”
Trình Chí Long vội vàng cầu xin Thương Nhan Bách.
Thương Nhan Bách nghiến răng nghiến lợi, cụ ta cũng rất muốn tiến lên trước cầu xin, thế nhưng vấn đề là Tiêu Chính Văn có nể mặt cụ ta hay không?
Nếu như Tiêu Chính Văn quả quyết từ chối, vậy thì Hoa Sơn đâu còn thể diện nữa?
“Ông Thương, không thể đợi thêm được đâu!”
Trình Chí Long vội vàng nhìn Thương Nhan Bách nói.