“Long Vương, người đang ở trong một trang viên gần thị trấn Mật La phía Tây Bắc của Giang Trung! Thế nhưng theo báo cáo của người bên chúng ta, ngoài Đông Phương Viêm và tên La Hải Bằng kia ra, còn có hai người đàn ông da trắng nữa!”
“Hai người này dường như không đơn giản!”
Long Nguyệt đặt điện thoại xuống, vội vàng báo cáo lại với Tiêu Chính Văn.
“Thị trấn Mật La!”
Trong đầu Tiêu Chính Văn lập tức xuất hiện hình ảnh bản đồ Giang Trung.
Nơi này vô cùng hoang vắng, dù là trên thị trấn thì cũng không tới ba trăm hộ, là thị trấn nghèo nàn nhất nằm sát Giang Trung.
Trong đầu Tiêu Chính Văn cũng có chút ấn tượng về trang viên mà Long Nguyệt vừa mới nói, có lẽ là khu nhà ở đã bị bỏ hoang từ mấy chục năm trước.
Sau khi trầm tư chốc lát, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói: “Bên phía Đông Phương Viêm chắc chắn đã có chuẩn bị, mấy người đừng đi theo, người của điện Thần Long cũng lập tức rút về!”
“Rõ!”
Long Nguyệt vội vàng rút điện thoại ra nhắn tin vào số điện thoại ban nãy, thông báo với thuộc hạ của mình lập tức rời đi.
Một mình Tiêu Chính Văn bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, ngồi trên chiếc xe việt dã lái thẳng về phía thị trấn Mật La.
Lúc Tiêu Chính Văn tới nơi, sắc trời đã hoàn toàn nhuốm màu đen kịt.
Mây đen phủ kín trên bầu trời, thi thoảng phía chân trời còn loé lên tia chớp!
Cùng với mấy tiếng sấm rền, mưa bắt đầu bay lất phất khắp cả khoảng trời.
Tiêu Chính Văn dừng xe trên trục đường chính của thị trấn, sau đó nhảy xuống sải bước đi tới gần trang viên.
Lúc này, bên trong trang viên ngay cả một ngọn đèn cũng không có, bên dưới khoảng không đen kịt và tĩnh lặng đang ẩn chứa nguy cơ chết chóc bất tận!
“Ý của mấy người là đêm nay Tiêu Chính Văn nhất định sẽ đến sao?”
Đông Phương Viêm vừa nói với vẻ không cam tâm vừa liếc mắt nhìn về phía Khương Vy Nhan lúc này vẫn đang kề dao ở cổ và đứng sát góc tường.
“Chiều nay lúc chúng tôi ra ngoài tuần tra đã phát hiện ra người của Tiêu Chính Văn, chỉ có điều đã thả cho hắn rời đi rồi, vợ của Tiêu Chính Văn ở trong tay chúng ta, hắn còn không đến cứu hay sao?”
Vừa dứt lời, bên trong căn phòng tối dưới tầng truyền đấy mấy tiếng hừ bực bội.
“Ai ở bên dưới?”
Rode cau mày hỏi.
“Là La Hải Bằng, ông ta nói muốn cho lão già kia thấy sự lợi hại, chắc là âm thanh do lão già đó phát ra!”
Đông Phương Viêm hờ hững nói.
“Ngu xuẩn!”
Karle lạnh lùng nói: “Lập tức bảo ông ta đi lên, Tiêu Chính Văn là cao thủ, dù chỉ là chút âm thanh nhỏ cũng sẽ giúp hắn phát hiện ra chúng ta! Hiệu quả tập kích sẽ bị sụt giảm rất lớn!”
Đông Phương Viêm quay đầu liếc nhìn Karle, đây là đang ra lệnh cho hắn sao?
Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện báo thù, Đông Phương Viêm đành kìm nén ngọn lửa giận, gửi một tin nhắn cho La Hải Bằng.