Ông lão Trục Nhật lau vết máu trên khóe miệng, cười ngông cuồng.
Sở dĩ Tiêu Chính Văn may mắn được tham gia thánh hội ngày hôm nay, đều là nhờ sự giúp đỡ của phủ thành chủ.
Một khi mất đi sự giúp đỡ của phủ thành chủ, Tiêu Chính Văn chỉ là một hậu bối có lực chiến vượt trội trong thế hệ trẻ mà thôi!
Một người dù mạnh đến đâu thì cũng không thể đấu lại nổi cả thành.
“Quan hệ ở vùng ngoài lãnh thổ vô cùng phức tạp, đâu phải là thứ cậu có thể dễ dàng khống chế được? Có câu phép vua thua lệ làng, huống hồ cậu còn chẳng phải là vua!”
Mạnh Hồng Nho chắp một tay sau lưng, lạnh lùng nói.
“Ồ? Tôi không nghĩ vậy!” Tiêu Chính Văn lắc đầu chế nhạo.
“Tiêu Chính Văn, cậu đừng có mà không biết điều! Bây giờ tôi không giết cậu, chẳng qua là không muốn gây chuyện với thành chủ Thanh Liên mà thôi! Nếu cậu còn ngang ngược thì cậu chết chắc!”
Mạnh Hồng Nho nheo mắt, giọng đầy sát khí.
“Ồ? Tôi sẽ chết sao?”
Tiêu Chính Văn bật cười thay vì nổi giận, anh lại liên tục lắc đầu.
“Thằng nhãi, đã đến lúc này rồi mà cậu còn dám kiêu ngạo vậy sao? Không có sự hẫu thuẫn của phủ thành chủ, cậu lấy gì ra đấu với tôi?”
Ông lão Trục Nhật lên tiếng.
Ông ta hận không thể cùng ba người kia băm nát Tiêu Chính Văn ngay lập tức.
“Ồ? Phủ thành chủ? Thật xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào người khác!”
“Từ ngày đầu tiên thống lĩnh quân Bắc Lương, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai cả! Điện Thần Long đâu!”
Tiêu Chính Văn đột nhiên quát lớn.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn truyền đến, vô số bóng hình bay lên.
Viên Thiên Canh của điện Thần Long bái kiến Long Vương!”
Một luồng khí tức Đế Cảnh cấp năm chấn động trời đất.
Vừa dứt lời, một bóng hình khác lại xuất hiện.
“Trần Huy Tổ của điện Thần Long bái kiến Long Vương!”
Lại là Đế Cảnh cấp năm!.
“Thượng Quan Uyển Nhi của điện Thần Long bái kiến Long Vương!”
Một luồng khí tức của Đế Cảnh cấp một tỏa ra.