Võ Anh Hào trở lại lần này mang đến cho người ta một luồng khí tức mạnh mẽ phi thường, thậm chí còn khiến người ta phải sùng bái.
Hiển nhiên, sau khi dung hợp Thánh Huyết Đế Tuấn, Võ Anh Hào đã đạt đến cảnh giới Chuẩn Thánh.
Tiêu Chính Văn không hề kinh ngạc chút nào, vì dù sao đó cũng là Thánh Huyết của Đế Tuấn.
“Anh Tiêu, anh vẫn khỏe chứ?”
Võ Anh Hào mỉm cười.
“Lâu rồi không gặp, Võ Thế Tử nay đã khác xưa rồi nhỉ!” Tiêu Chính Văn khẽ cười, ra hiệu cho Võ Anh Hào ngồi xuống nói chuyện.
“Anh Tiêu, hành lang thời không đã xuất hiện rồi, lẽ nào cậu không định đi tìm hiểu sao?” Võ Anh Hào nhấp một ngụm trà, cười hỏi.
Tiêu Chính Văn trầm tư hồi lâu rồi nói: “Hành lang thời không mấy vạn năm mới xuất hiện một lần, nếu tôi nói không có hứng thú thì là nói dối”.
“Nhưng nếu tôi rời khỏi giới thế tục, đến hành lang thời không thì e rằng vùng ngoài lãnh thổ sẽ xảy ra biến cố lớn!”
“Anh Tiêu, nhà họ Võ và nhà họ Doanh sẽ không ngồi yên đâu. Bây giờ nhà họ Khổng đang ở thế yếu, không thể làm gì vùng ngoài lãnh thổ, xin anh Tiêu hãy yên tâm!” Võ Anh Hào bảo đảm với Tiêu Chính Văn.
Trong chuyến đi đến hành lang thời không lần này, người bạn đồng hành đáng tin cậy duy nhất của Võ Anh Hào là Tiêu Chính Văn.
Nếu dựa vào sức lực của mình thì không thể đi hết hành lang thời không, cho nên anh ta mới đặc biệt tới đây để thương lượng.
Thực ra rất cả hoàng tộc đều biết đến sự tồn tại của hành lang thời không, cũng biết rõ ý nghĩa của hành lang thời không, Chư Thiên Thần Giới mạnh mẽ như vậy cũng là vì có liên quan đến hành lang thời không.
“Được thôi, nếu đã vậy, thì mọi người cùng đi tìm hiểu thử xem!” Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.
Cùng lúc đó, ở phía Chư Thiên Thần Giới, Thiên Tuyệt cũng nhận ra sự thay đổi lớn ở địa cầu, lúc nhìn thấy thành trì cổ kính, bọn họ cũng ngừng tấn công.
“Hành lang thời không đã xuất hiện ở địa cầu!”
“So với di tích Long Tộc, hành lang thời không quan trọng hơn nhiều! Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này!”
Một vị thiên tài nói.
Hồng Ấn dù không cam lòng nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Dù sao ý nghĩa của hành lang thời không cũng vượt xa ân oán với Tiêu Chính Văn.
Bên kia, Võ Anh Hào đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói với Tiêu Chính Văn: “Thực ra, trước chúng ta, đã có sáu vị Đại Thánh tiến vào hành lang thời không!”
“Đại Thánh? Anh Võ nói đến…” trong đầu Tiêu Chính Văn nảy ra vài cái tên lưu truyền từ thời cổ đại.