“Ồ? Nói cách khác, người nào có nắm đấm cứng hơn thì người đó được tôn trọng hơn sao? Nếu như vậy thật thì các người quỳ xuống hết đi!”
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt tràn ngập sát khí.
“Hỗn láo!”
Lãnh Hàn Sương đập bàn, ánh mắt sắc bén như dao bắn về phía Tiêu Chính Văn.
Thấy đám người Lãnh Hàn Sương nổi giận, Võ Học Tư hơi sợ hãi.
Mặc dù Tiêu Chính Văn nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến tai họa lớn.
Bất kỳ ai trong số đám người này đều có thể dễ dàng giết chết Võ Học Tư một cách dễ dàng, chứ đừng nói đến một người bình thường như Tiêu Chính Văn.
Võ Học Tư lau mồ hôi trên trán, vội vàng cúi người nói: “Thực sự xin lỗi mọi người, người bạn này của tôi vừa từ giới thế tục đến đây, cho nên không hiểu quy tắc ở vùng ngoài lãnh thổ chúng ta!”
“Mong mọi người nể mặt nhà họ Võ, đừng để bụng việc này!”
“Cái gì? Nể mặt nhà họ Võ? Nhà họ Võ các người có mặt mũi gì chứ!”
Một tên bên cạnh khinh thường nói.
“Người dám bảo chúng tôi quỳ xuống e rằng còn chưa ra đời!”
Một tên khác đập bàn, từ từ chĩa thanh kiếm về phía bàn bên cạnh.
“Bảo các người quỳ xuống là cho các người một con đường sống, quỳ còn hơn là chết!”
Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh nói.
“Anh Tiêu!”
Võ Học Tư nghe vậy, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đây là nơi nào chứ!
Vùng ngoài lãnh thổ không có thành viên đội chấp pháp quản lý giống giới thế tục.
Ở vùng ngoài lãnh thổ, bất đồng cũng có thể đánh nhau, thậm chí là giết người ngoài đường cũng không có ai quản lý, cũng không có ai đứng ra bảo vệ công lý.
Tiêu Chính Văn vừa nói xong, không khí trong toàn bộ quán trà đột nhiên trở nên căng thẳng.
Quỳ còn hơn chết?
Bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Nhân Vương, còn Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường. Trong mắt bọn họ, Tiêu Chính Văn còn không bằng một con kiến, chỉ cần dùng một ánh mắt cũng có thể biến Tiêu Chính Văn thành cặn bã.