Hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông đứng gác trước cửa thấy hai người một cao một thấp cùng quay trở lại thì trợn mắt, tay cầm chuôi kiếm, lạnh lùng nói: “Xem ra ban nãy dạy dỗ mấy người vẫn còn chưa đủ!”
“Đừng đừng đừng! Hai cậu xin hãy bớt giận, tôi là Lâm Thiên Đức, đặc biệt đến đây chào hỏi cậu Tiêu!”
Lâm Thiên Đức làm ra vẻ thấp hèn đến cầu cạnh, tiến lên trước cười nói với hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông.
Ở đời có câu đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
Một mặt địa vị của Lâm Thiên Đức bày ra trước mắt, có nói thế nào thì cụ ta cũng là môn chủ của Quỷ Y Môn!
Người có thanh danh như cây cao có bóng, đệ tử của Thiên Kiếm Tông đương nhiên sẽ không vô lễ với cụ ta!
Hơn nữa, so với hai đệ tử của cụ ta, Lâm Thiên Đức cũng tỏ ra biết điều hơn nhiều, thái độ ban đầu vô cùng thành khẩn.
“Hai người còn không mau cút lại đây!”
Lâm Thiên Đức phẫn nộ gào lên với hai đệ tử sau lưng, hai người cúi đầu, chán nản tiến lên phía trước.
“Xin lỗi hai người anh em này đi!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc Lâm Thiên Đức đang có dụng ý gì.
Thế nhưng lúc bọn họ còn đang chần chừ thì cả hai đều bị Lâm Thiên Đức giáng cho một bạt tai đau điếng!
“Mấy người bị điếc hả?”
Lâm Thiên Đức lại phẫn nộ gầm lên.
Thấy Lâm Thiên Đức thật sự nổi nóng, hai người của Quỷ Y Môn vội vàng khom lưng nói với hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông: “Xin lỗi, ban nãy là hai người chúng tôi chó cậy thế chủ, nói năng không suy nghĩ, xin hai vị bỏ qua cho chúng tôi!”
Màn biểu diễn của Lâm Thiên Đức khiến hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông đều ngơ ngác.
“Chuyện này…”
“Môn chủ Lâm, ông khách khí rồi, không biết lần này ông đến đây...”
Hai người thấy Lâm Thiên Đức ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì cũng không tiện nói năng lỗ mãng, chỉ đành tiến lên trước dò hỏi.
“Ồ, Lâm Thiên Đức tôi tự biết mình tiếng tăm không tốt, cũng chẳng có cống hiến gì cho võ tông, ngược lại còn vấy bẩn thanh danh võ tông, vừa hay đi ngang qua địa giới Giang Trung, nghe nói Charlie vừa mới thách đấu với cậu Tiêu mà trên người cậu Tiêu lại bị thương!”