“Việc cậu có công lao với Hoa Quốc không phải là giả, thế nhưng cậu và mấy người Giang Vạn Long bất kính với Thiên Tử cũng là sự thật không thể chối cãi! Tôi nói cho cậu biết, công lao của cậu đã bù trừ hết từ lâu rồi! Còn dám kháng lệnh nữa thì sẽ phạm tội lớn bị truy giết hết cả dòng họ!”
Ánh mắt của ông Lạc lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, người khác sợ Tiêu Chính Văn nhưng ông ta thì không sợ!
Với tư cách là một quốc sư, lẽ nào còn bị một vua Bắc Lương bé nhỏ như cậu ta doạ sợ?
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, không chỉ giải quyết được Giang Vạn Long mà còn có thể ép Tiêu Chính Văn cởi bỏ chiến bào, từ chức về quê!
Điều này chứng tỏ Tiêu Chính Văn chỉ còn lại sức mạnh thô bạo mà thôi.
Đối diện với loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, ông Lạc sớm đã có toan tính trong lòng.
Bất luận hôm nay Tiêu Chính Văn có giết Đông Phương Viêm hay không thì đều sẽ trúng kế!
Cứu được Đông Phương Viêm, ông Lạc sẽ lập được công lớn, tới lúc đó có thể trở thành đồng minh đáng tin cậy với nhà họ Đông Phương.
Nếu như Tiêu Chính Văn giết chết Đông Phương Viêm thì ông Lạc sẽ có thể mượn gió bẻ măng.
Bảo toàn bộ đám bè phái của ông ta cùng lúc nêu ý kiến với Thiên Tử, Tiêu Chính Văn không coi Thiên Tử ra gì, kháng chỉ không chịu tuân theo, theo luật thì sẽ phải giết hết cả nhà!
“Sao thế, không phục à? Cậu cho rằng biết đánh đấm là ghê gớm lắm sao? Chuyện gì cũng cần phải động não!”
Nói xong, ông Lạc chỉ tay vào Đông Phương Viêm, nói: “Đông Phương Viêm, không cần sợ, qua đây! Đứng ở chỗ này, để tôi xem cậu ta có dám giết cậu hay không! Tiêu Chính Văn cậu quả thực có chiến lực hơn người, nhưng người nhà họ Khương ai cũng có bản lĩnh như vậy hay sao? Khương Vy Nhan cũng có bản lĩnh như thế à?”
“Hừ! Hôm nay cậu dám động đến một cọng lông của cậu ta thì cả Hoa Quốc này sẽ không còn chỗ dung thân cho Tiêu Chính Văn cậu nữa, cũng không còn chỗ dung thân cho nhà họ Khương! Nhà họ Tiêu của cậu sẽ trở thành tội đồ của Hoa Quốc!”