Chương 270: Chiến thần
“Chiến thần!” Tam Hổ trả lời.
Chiến thần?
Tần Chấn Thiên nhíu mày, hít sâu một hơi, hỏi lại: “Cậu chắc chắn anh hai của cậu nói là chiến thần chứ?”
Sao có thể như vậy chứ?
Thật sự là chiến thần sao?
Thật kinh khủng!
Một nhân vật lợi hại như chiến thần, trong chiến khu, ít nhất cũng là cấp bậc trung tướng!
Nhân vật như vậy lại là con rể nhà họ Giang ở Tu Hà nhỏ bé sao?
Tam Hổ nói một cách chắc chắn: “Thưa gia chủ, trước khi chết, quả thật là anh hai đã nói câu này… nhưng tôi cũng không dám chắc thực lực của Tiêu Chính Văn có phải là chiến thần hay không, cũng có thể là thực lực của cấp bậc quân vương…”
Soạt!
Sắc mặt của Tần Chấn Thiên liền trở nên xám xịt!
Ông ta nói: “Cho dù không phải là chiến thần, có thể giết Đại Hổ và Nhị Hổ trong một chiêu, thì ít nhất cũng là quân vương! Người như vậy, nhà họ Tần chúng ta cũng không dễ động vào đâu!”
Nói xong, ông ta quay đầu, nhìn chằm chằm Tần Hạo với ánh mắt lạnh tanh, quát lớn: “Thằng mất dạy! Sao mày lại động vào nhân vật lớn như vậy chứ?”
Tần Hạo che mặt, uất ức nói: “Bố, con đâu biết Tiêu Chính Văn lại lợi hại như vậy chứ, rõ ràng hắn là con chó hoang nhà họ Tiêu, lại còn là một tên vô dụng…”
“Mày còn thấy ấm ức lắm phải không?”
Tần Chấn Thiên trợn mắt, giơ tay lên định đánh.
Tần Hạo nhanh chóng tránh né.
Tam Hổ quỳ dưới đất nói: “Gia chủ, có lẽ, chúng ta có thể nhờ đại sư Lưu đi gặp Tiêu Chính Văn, xem thực lực của hắn. Nếu không phải là quân vương thì chúng ta có thể diệt trừ hậu họa, báo thù cho anh cả và anh hai của tôi! Còn nếu đúng thật là quân vương trở nên thì gia chủ có thể dùng tiền để giữ hắn lại, để hắn trở thành trợ thủ cho nhà họ Tần!”
Tần Chấn Thiên nhìn Tam Hổ bằng ánh mắt nghi hoặc, nói: “Tâm tư của cậu thật kín đáo, thật khoan dung từ bi. Nếu cậu ta thực sự là quân vương thì mối thù của anh cả và anh hai cậu không báo nữa sao?”
Tam Hổ nhanh chóng dập đầu nói: “Những năm qua, đều là nhờ gia chủ thu nhận ba anh em tôi, nếu không có gia chủ Tần thì sẽ không có ba người chúng tôi! Nếu Tiêu Chính Văn có ích cho nhà họ Tần thì tôi bằng lòng từ bỏ chuyện báo thù!”
Tần Chấn Thiên nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, nói: “Vậy thì bảo đại sư Lưu đi gặp Tiêu Chính Văn, nếu không lợi hại như chúng ta nghĩ thì giết luôn, báo thù cho anh cả và anh hai của cậu! Còn nếu thực sự có thực lực thì yên tâm, tôi chắc chắn cũng không để cậu chịu thiệt!”
“Cảm ơn gia chủ!”, Tam Hổ dập đầu, sau đó rời khỏi sảnh lớn.
Ánh mắt Tần Chấn Thiên đầy vẻ lạnh lẽo, tự nhủ: “Tàn dư nhà họ Tiêu, ha ha, thú vị đấy, không ngờ sau năm năm, lại trưởng thành đến mức này, hay là cậu ta còn có thân phận không thể nói cho người khác biết?”
Tần Chấn Thiên không phải là kẻ ngốc.
Với thực lực như vậy, nếu nói Tiêu Chính Văn là kẻ vô dụng thì những người khác mới thực sự là vô dụng.
Tần Chấn Thiên gọi điện cho đại sư Lưu, nói vài câu đơn giản, đầu dây bên kia vang lên một điệu cười sảng khoái: “Gia chủ Tần, ông yên tâm, ngày mai tôi sẽ đến Tu Hà gặp tên Tiêu Chính Văn đó!”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Chấn Thiên nhìn màn đêm bên ngoài, chìm trong suy nghĩ.
Ánh mắt hướng về phía Tu Hà.
Sáng sớm hôm sau, Khương Vy Nhan nhận được điện thoại khẩn cấp của công ty yêu cầu cô đến công ty họp gấp, chuyện này liên quan đến chuyện hợp tác với tập đoàn Đỗ Thị!
Sau khi biết chuyện, Tiêu Chính Văn liền an ủi cô: “Yên tâm đi, không sao đâu, em đi trước đi”.
Trong lòng Khương Vy Nhan rất rối bời, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể ngồi vào xe của Tiêu Chính Văn, đến công ty.
Tạm biệt Tiêu Chính Văn ở cửa, cô quay người đi vào công ty.
Sau khi nhìn thấy Khương Vy Nhan bước vào, Tiêu Chính Văn lái xe về nhà, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc mặt nạ màu trắng, đồng thời gọi điện cho Long Nhất, nói: “Long Nhất, chuẩn bị đội ngũ kinh doanh ưu tú nhất, lát nữa, tôi sẽ lấy thân phận anh Bạch để đến công ty nhà họ Khương!”
“Rõ thưa chủ soái! Tôi đã sắp xếp xong rồi, năm mươi nhân tài ưu tú nhất các ngành trong thành phố đã sẵn sàng chờ mệnh lệnh! Ngoài ra, một chiếc Rolls-Royce, năm chiếc Maybach và mười chiếc xe Mercedes-Benz S-Class đã sẵn sàng! Có thể tiếp đón chủ soái bất cứ lúc nào!”
Long Nhất cung kính nói.