Khóe môi Tiêu Chính Văn cong lên nở nụ cười đầy ẩn ý.
Giờ đây Charlie đã là cá nằm trên thớt, chỉ một câu hủy trận đấu mà muốn thoát là được à?
Không có cửa đâu!
“Một trăm cú đấm này là trả thù cho Từ Kiêu Long!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn thay chưởng thành nắm đấm, ngay tức khắc đánh về phía Charlie.
“Tiêu Chính Văn, tên biến thái nhà mày, ông đây chỉ đánh Từ Kiêu Long có một cú thôi!”
“Mẹ kiếp… Phụt!”
Charlie mới nói được nửa câu thì lại nôn ra một ngụm máu lớn.
Nắm đấm của Tiêu Chính Văn quả thật rất đáng sợ.
Mỗi một cú đều như có một cây búa lớn đập vào người gã.
Không đến nửa phút sau anh đã tung ra hơn một trăm cú đánh vào người gã.
Charlie chỉ cảm thấy tim phổi của mình như bị vỡ nát, máu liên tục trào ra từ trong miệng.
Lúc này mấy gã đàn ông da trắng đi theo Charlie đến Hoa Quốc cũng hoảng sợ.
Họ từng tận mắt thấy Charlie mạnh như thế nào.
Trên đường lẻn vào Hoa Quốc, chính tay Charlie tàn sát một Thiên Vương bốn sao của nước Hùng.
Sở dĩ gọi là tàn sát là vì võ giả nước Hùng đó chẳng có cơ hội đánh trả đã bị Charlie đánh thành một đống bùn thịt.
Đúng thế, là đống bùn thịt.
Nhưng bây giờ tình thế thay đổi ngược lại hoàn toàn, là Tiêu Chính Văn đang hung hăng đè Charlie xuống đánh.
Đừng nói là bước lên giúp, họ chẳng có can đảm nói nhiều thêm một câu nữa là.
“Tiêu Chính Văn, đủ rồi! Thiên Tử có lệnh không thể giết cậu ta”.
Ông Trần thấy Tiêu Chính Văn lại chiếm ưu thế thì tức giận đến mức sắp nổ phổi, ông ta thầm mắng Charlie chỉ là một tên vô tích sự.
Nhưng hiện giờ đảm bảo tính mạng cho Charlie mới là quan trọng.
“Không thể giết hắn sao?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, lạnh lùng trợn mắt nhìn ông Trần.
Chỉ một ánh mắt đã khiến ông Trần hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, vội vã lùi về sau mấy bước, ngay cả rắm cũng chẳng dám đánh.
“Tiêu Chính Văn… anh nghe tôi nói, tôi nhận thua! Anh… anh bảo tôi… bảo tôi làm gì cũng được”.
“Tôi cầu xin anh đừng đánh nữa, đánh nữa tôi sẽ chết mất…”