Võ Học Tư vô thức thốt lên.
Đại tài Đế Cảnh mà Trương Cảnh Nhạc nói chắc chắn là người nhà họ Khổng.
Cao thủ Đế Cảnh cho dù ở trong bất kỳ gia tộc nào cũng có địa vị cực cao.
Điều này cũng đại diện cho ý của nhà họ Khổng, cả vùng ngoài lãnh thổ ai mà dám công khai đối lập với nhà họ Khổng?
Hơn nữa người đại diện nhà họ Khổng đến đây còn là Trương Cảnh Nhạc trong gia tộc y dược.
Điều này không khác gì đang gây áp lực gấp đôi cho Tiêu Chính Văn.
Nếu Tiêu Chính Văn không chịu thả người, thì không chỉ không nể mặt nhà họ Khổng, mà cũng đắc tội với cả gia tộc y dược.
Đắc tội với người trong gia tộc y dược thì sau này Tiêu Chính Văn khó có chỗ đứng ở ngoài lãnh thổ.
Dù sao bất kể là gia tộc hay tông môn cũng không tách khỏi gia tộc y dược được, suy cho cùng không ai có thể dám chắc mình sẽ không bị thương, sẽ không cầu xin gia tộc y dược giúp đỡ.
Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Trương Cảnh Nhạc nói: “Ồ? Không thể giết Khổng Hữu Đạo? Con người tôi trước giờ đều rất biết đạo lý, nếu các ông nói tôi tha cho ông ta một mạng thì tôi muốn hỏi một câu, lúc ông ta ra tay đánh tôi, các ông đang ở đâu?”
“Lẽ nào ông ta có thể giết tôi nhưng tôi lại không thể động vào ông ta?”
Trương Cảnh Nhạc cứ nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ chịu thua trước mình và nhà họ Khổng, dù sao chỉ cần tha cho Khổng Hữu Đạo đồng nghĩa với việc nể mặt nhà họ Khổng, với sức chiến đấu bây giờ của Tiêu Chính Văn, mọi người đều có thể nhìn ra tiềm năng của anh.
Cao thủ Đế Cảnh nhà họ Khổng chỉ bảo ông ta đến chuyển lời, không đích thân ra tay với Tiêu Chính Văn, điều này đã truyền đi một tín hiệu muốn chiêu mộ Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn là người thông minh thì nên biết rõ bây giờ tha cho Khổng Hữu Đạo, có thể dựa vào cây cao nhà họ Khổng, đồng thời còn có thể kết nối với người gia tộc y dược, đây chỉ có lợi chứ không có hại với Tiêu Chính Văn.
Nhưng ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại chất vấn ngược lại ông ta.
Trương Cảnh Nhạc sầm mặt nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu phải biết rõ nhà họ Khổng chỉ muốn duy trì trật tự của ngoài lãnh thổ”.
“Hơn nữa bất kể ai đúng ai sai, phải lấy đạo lý tôn sư trọng đạo làm trọng chứ? Dù sao với vai vế của Khổng Hữu Đạo, cho dù cậu hay tôi cũng phải gọi ông ta một tiếng tiền bối”.
“Chỉ thế thôi, nếu cậu giết Khổng Hữu Đạo tức là đang ức hiếp sư tôn, tiêu diệt tông môn, không kính trọng tiền bối, đây là điều cấm kỵ ở ngoài lãnh thổ”.
“Huống gì bây giờ cậu chưa bị thương, thậm chí có thể nói là không hề hấn gì, sao lại phải đuổi cùng giết tận tiền bối Khổng?”
“Ồ? Ý ông là tôi không thể giết Khổng Hữu Đạo mà ngược lại phải tạ lỗi với ông ta à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trương Cảnh Nhạc, trầm giọng hỏi.
“Bất kể chuyện gì đều phải ưu tiên chữ lễ, tôn trọng chữ lễ, tôn trọng sư đạo, tôn trọng tiền bối, đây là giới hạn đạo đức mà một người tập võ phải tuân thủ trước”.
“Lẽ nào cậu không hiểu đạo đức võ thuật sao?”, Trương Cảnh Nhạc lạnh lùng nói.
“Ồ, tôn trọng chữ lễ, nếu đây là chữ lễ thì tôi thà giẫm đạp nó dưới chân”.
Tiêu Chính Văn không nhượng bộ nói.