Chương 322: Âm mưu của bảy người
Ông chủ của bảy nhà máy thiết bị lúc này đều đang ở trong văn phòng, nhìn Mạnh Hưng Hiền, lần lượt nói:
“Phó hội trưởng Mạnh, tình hình bây giờ như thế nào?”
“Chủ tịch Đỗ có dặn dò gì không?”
“Cần chúng tôi làm gì xin ông cứ nói!”
Mạnh Hưng Hiền nhướng mày, nhìn bảy người trước mặt, nói: “Phía bên nhà máy của Khương Vy Nhan không biết lấy được một lô thiết bị từ đâu, mặc dù chủ tịch Đỗ đã sắp xếp người đến đập phá, cũng làm bị thương mấy chục nhân viên, nhưng bây giờ Khương Vy Nhan đã thuê rất nhiều công nhân có tay nghề cao và sẽ sớm khôi phục sản xuất trở lại. Mấy người phải nghĩ cách để cho nhà máy của cô ta không hoạt động lại được! Nếu không thì số thiết bị của công ty các ông, chủ tịch Đỗ sẽ không mua nữa đâu”.
Bảy người đều ngẩn ra, lập tức trở nên lo lắng, nói: “Hả? Chủ tịch Đỗ nói như vậy sao? Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?”
“Không phải chủ tịch Đỗ đã đồng ý mua số thiết bị đó của chúng tôi nên chúng tôi mới không bán cho Khương Vy Nhan, sao bây giờ lại nói như vậy…”
“Phó hội trưởng Mạnh, ông phải giúp chúng tôi, nếu không thì lần này chúng tôi thảm rồi!”
Mạnh Hưng Hiền nhướng mày, hất tay, nói: “Tôi biết, tôi biết, vì vậy tôi mới gọi các ông qua đây, cùng nhau nghĩ cách làm sao để đối phó với cô ả Khương Vy Nhan đó?”
Đột nhiên, tổng giám đốc Thiệu Hoa Đào của công ty thiết bị Hàn Lợi Tường đứng dậy, cười nói: “Chuyện này rất đơn giản, chúng ta chỉ cần bỏ ra số tiền lớn hơn thuê những công nhân tay nghề cao đó về làm là được mà! Khiến cho nhà máy của Khương Vy Nhan không thể nào hoạt động được, phó hội trưởng Mạnh chỉ cần ra thông báo khẩn, nói nhà máy của Khương Vy Nhan có vấn đề, thiết bị có vấn đề, không được phép sản xuất nữa, cần phải thông qua cuộc điều tra kéo dài một tuần, trì hoãn tiến độ của bọn họ, vậy thì mọi vấn đề không phải đều được giải quyết rồi sao!”
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy ý kiến của Thiệu Hoa Đào rất hay!
“Ông Thiệu! Được đấy! Không hổ là cái đầu linh hoạt!”
“Hay lắm, hay lắm! Như vậy, nhà máy của Khương Vy Nhan sẽ không có công nhân, xem cô ta lấy gì mà sản xuất!”
“Vậy thì số thiết bị mà cô ta vất vả cực khổ mua về chỉ đành để đấy trưng bày thôi, ha ha ha!”
Bảy người đều nhìn nhau cười lớn.
Mạnh Hưng Hiền gật đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được, tôi lập tức đi thông báo!”
Lúc này, trong căn nhà nhỏ.
Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đã quay về.
Bận rộn cả một ngày, Khương Vy Nhan cũng mệt rồi.
Về phía nhà máy đã có một số nhân viên phụ trách đang tạm thời trông coi, tiến hành sản xuất nguyên liệu suốt đêm.
Khương Vy Nhan nằm dài trên ghế sofa, Tiêu Chính Văn quỳ một gối xuống bên cạnh, bóp vai cho cô.
“Chỗ này không thoải mái à?”, Tiêu Chính Văn ân cần hỏi.
Khương Vy Nhan gật đầu, phát ra âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ, khiến đàn ông bình thường không thể nào kiềm chế được.
Đặc biệt là phần cổ sau tựa như thiên nga với làn da trắng nõn, mềm mại và ấm áp, còn có chút hương thơm.
“Đúng rồi Tiêu Chính Văn à, hôm nay cái người mà tên là đại sư Lưu ấy, có phải người lần trước đến nhà chúng ta không? Sao ông ấy lại quỳ xuống xin lỗi anh?”
Khương Vy Nhan hỏi.
Tiêu Chính Văn bình thản giải thích: “À, có thể do lần trước anh đánh bại ông ấy nên bây giờ nhìn thấy anh liền cảm thấy sợ hãi rồi chăng?”
Khương Vy Nhan mỉm cười, nói: “Sau này anh ít đánh người thôi, nhỡ xảy ra chuyện gì, với kinh tế của nhà chúng ta đền không nổi đâu”.
“Ừ, anh biết rồi”, Tiêu Chính Văn gật đầu nói.
Tuy nhiên, Khương Vy Nhan lại nói tiếp: “Nhưng nếu như gặp phải những kẻ đáng ghét thực sự, anh cứ đánh, đánh cho bọn chúng phục thì thôi, nếu như không đủ tiền đền thì em đưa!”
Tiêu Chính Văn khẽ ngây ra, sau đó cười nói: “Được rồi vợ”.
Đột nhiên bầu không khí trở nên im lạnh, giữa hai người không còn chuyện gì để nói.
Bầu không khí ấm áp trở nên có chút ám muội.
Chủ yếu là vì lúc này Tiêu Chính Văn đang ấn vào gáy của Khương Vy Nhan, hai má Khương Vy Nhan đỏ bừng, còn trái tim của cô ấy thì đang đập thình thịch.
Thoải mái quá!
Không ngờ tay nghề matxa của Tiêu Chính Văn tốt như vậy, dùng lực vừa phải, ấn đúng chỗ!
“Trước đây anh học matxa rồi à?”, Khương Vy Nhan quay đầu hỏi.
Tiêu Chính Văn lắc đầu: “Chưa từng học matxa, nhưng anh từng học bấm huyệt với một số thầy y, hơn nữa, anh từng là quân nhân nên biết cách dùng lực”.
Khương Vy Nhan gật đầu, đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, là mẹ kế của cô, Từ Phân gọi tới, mặc dù cô muốn cúp máy nhưng cuối cùng vẫn phải nhấn nghe.
“Con gái, con gái ơi, mau đến nhà hàng Thiên Hương Các đi, bố và mẹ đều đang ở đây này”, Từ Phân lo lắng hét lên qua điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Sao hai người lại ở đấy?”
Khương Vy Nhan hỏi, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình để không phát ra tiếng rên khẽ.
Từ Phân sửng sốt hỏi: “Con đang làm gì thế? Không phải con với Tiêu Chính Văn đang…”
“Mẹ! Mẹ nghĩ gì thế? Con đang matxa, hôm nay bận rộn suốt một ngày rồi!”
Khương Vy Nhan lập tức giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên!
Từ Phân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mẹ nói cho con biết, mặc dù con đã có con với Tiêu Chính Văn rồi, nhưng con nhất định không được để cậu ta động vào người đâu đấy! Con là tiểu thư cao quý đấy!”
“Mẹ à, mẹ có chuyện gì thì mau nói đi, nếu không có gì thì con cúp máy đấy”, Khương Vy Nhan vội vàng nói.
“À đúng rồi, suýt nữa thì quên mất chuyện chính, con mau đưa Tiêu Chính Văn tới đây ăn cơm, gia đình anh họ Trần Hải Phúc của bố con từ xa tới Tu Hà, mời chúng ta ăn một bữa, bọn họ bảo mẹ mau gọi điện thoại cho con bảo con cùng tới ăn cơm”, Từ Phân cười nói.
“Nhà họ Trần? Chị họ Trần Lệ Diễm à mẹ?”, Khương Vy Nhan hỏi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng.
“Đúng rồi đúng rồi! Chính là bọn họ! Các con mau đến đi!”
Từ Phân nói xong liền cúp máy.
Khương Vy Nhan có chút do dự, sau đó ngồi dậy.
Tiêu Chính Văn nhìn thấy sắc mặt Khương Vy Nhan không tốt liền hỏi: “Sao thế?”
“Mẹ em bảo chúng ta đến nhà hàng Thiên Hương Các”, Khương Vy Nhan nói.
“Vậy à? Có chuyện gì thế, tự nhiên lại mời chúng ta ăn cơm”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Khương Vy Nhan lắc đầu, cười nói: “Là chuyện tốt, anh họ của bố em từ xa tới Tu Hà, là bọn họ mời chúng ta ăn cơm”.
“Vậy à, thế chúng ta qua đó thôi, đừng để người lớn phải đợi lâu”.
Tiêu Chính Văn đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng ngủ gọi Na Na dậy.
Khương Vy Nhan lại nói: “Tiêu Chính Văn, anh có biết nhà họ Trần có quan hệ gì với nhà chúng ta không?”
Tiêu Chính Văn nghi hoặc, hỏi: “Sao thế?”
Khương Vy Nhan thở dài nói: “Nhà họ Trần ở tỉnh Hải Ninh, có thể coi là gia tộc hạng hai ở đó, bọn họ làm ăn lớn, cả gia đình này luôn khinh thường nhà chúng ta, nhưng mẹ em lại cứ mặt dày đi lấy lòng bọn họ, vì vậy bữa cơm tối nay chắc cũng không ngon miệng được đâu, em lo rằng…”
Tiêu Chính Văn đã hiểu, cười nhạt nói: “Không sao, cứ đi là biết ấy mà”.
Khương Vy Nhan bất lực, đành đứng dậy thay quần áo, sau đó ngồi trên chiếc xe moto của Tiêu Chính Văn, đưa Na Na đến quán ăn Thiên Hương Các!
Nhà hàng này được bài trí nguy nga tráng lệ, đây là một nhà hàng nổi tiếng của Tu Hà!
Chi phí ăn ở đây ít nhất cũng tầm vài nghìn tệ!
Vì vậy những người tới đây ăn cơm đều không phải là người bình thường, đa số là những người thuộc nhóm thu nhập cao ở Tu Hà!
Sau khi đến cửa, Tiêu Chính Văn dừng xe lại, bế Na Na xuống, chuẩn bị đưa Khương Vy Nhan đi vào, đột nhiên một tràng cười giễu cợt vang lên phía sau lưng.
“Ái chà chà! Không ngờ được, tôi còn nghĩ mình nhìn nhầm cơ, cứ tưởng ai, Khương Vy Nhan, đúng là cậu rồi”.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn, thấy một người phụ nữ trẻ ăn mặc sành điệu, vàng bạc đeo đầy người, cầm một chiếc túi hàng hiệu, đi cùng với một người đàn ông mặc vest có khuôn mặt bóng nhẫy, bước xuống từ chiếc xe Porche 911!