Thái Tử khẽ nhíu mày, nói: “Cho dù khó khăn, chúng ta cũng phải đi tiếp. Vì kế hoạch to lớn của chúng ta, ông Lạc, ông phải tốn sức hơn rồi”.
“Đó là lẽ tất nhiên, thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức để trợ giúp Thái Tử lên ngôi Thiên Tử, cai trị Hoa Quốc!”
Ông Lạc gật đầu đáp lại.
Lúc này, ông ta đưa mắt nhìn về phía Thiên Tử Các.
Thiên Tử ngồi trên ghế rồng, Quốc Vận Long Khí màu vàng kim bao bọc lấy toàn thân, giống như một con rồng thật sự trong thiên hạ, khiến quan văn quan võ đều không dám nhìn thẳng!
Lúc này, bọn họ đều run rẩy quỳ dưới đất, hô to: “Thiên Tử, che chở Hoa Quốc chúng ta! Hoa Quốc hưng thịnh!”
Ánh mắt Thiên Tử thâm thúy quét một lượt, rồi khẽ giơ tay ra hiệu mọi người hãy yên lặng.
Sau đó, với sự trợ giúp của Quốc Vận Long Khí cực kỳ thịnh vượng trên cơ thể lúc này, ông ấy tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, sau khi tôi băng hà, mọi người phải tuân theo mệnh lệnh của Thiên Tử mới cai quản Hoa Quốc! Bất kỳ ai phản bội Hoa Quốc hoặc Thiên Tử mới, đều sẽ bị tru di cửu tộc! Nếu Thiên Tử mới không dùng mọi người thì mọi người cũng đừng phiền lòng. Sau khi công thành danh toại, cũng đến lúc mọi người phải từ chức để nhường cho những người tài giỏi hơn!”
“Tuân lệnh Thiên Tử”.
Quan văn quan võ đáp lại.
Câu nói này của Thiên Tử chắc chắn là để lót đường cho Thiên Tử mới.
Sau đó, im lặng hồi lâu, Thiên Tử ngắm nhìn hoàng hôn bên ngoài, mặt trời sắp xuống núi.
Ông ấy run rẩy đứng dậy, mái đầu hoa râm phất phơ trong gió.
Ông ấy đứng dậy khỏi ghế rồng, rồi bước từng bước xuyên qua quan văn quan võ, cuối cùng dọc theo con đường từ Thiên Tử Các một mình chậm rãi đi đến chỗ tấm bia đá không chữ.
Phía sau, quan văn quan võ đi theo với một khoảng cách chừng mười mét.
Thiên Tử bước từng bước đến trước tấm bia đá không chữ sừng sững trước Thiên Tử Các.
Thân hình gầy yếu của ông ấy hơi run rẩy.
Ông ấy ngẩng đầu giương mắt nhìn tấm bia đá không chữ cao lớn sừng sững dưới ánh nắng chiều rồi hét to: “Tướng sĩ Hoa Quốc chúng ta không có ai là tham sống sợ chết! Tấm bia đá này vĩnh viễn đứng sừng sững ở đây! Bất kỳ ai cũng không được phép di chuyển! Truyền lệnh của tôi, khôi phục lại tất cả danh dự của Tiêu Long nhà họ Tiêu! Tôi muốn lật lại bản án cho ông ấy!”
Ầm!
Câu nói này của Thiên Tử như sét đánh giữa trời quang, khiến trái tim của quan văn quan võ đều run lên!
Rầm!
Ngay lập tức, quan văn quan võ đều quỳ xuống, hô lớn: “Thiên Tử! Tuyệt đối không được! Đây đã là một vụ án thép! Hệ lụy rất lớn! Nếu lật lại bản án, còn đâu là danh dự của Hoa Quốc chúng ta? Còn đâu là uy nghiêm của Hoa Quốc chúng ta? Điều đáng sợ hơn là làm như vậy sẽ hủy hoại sự anh minh một đời của Thiên Tử!”
“Đúng vậy, Thiên Tử! Tuyệt đối không thể làm như vậy! Đây là vụ án thép mấy chục năm rồi! Bây giờ nếu lật lại bản án, thật sự không dám tưởng tượng quốc tế sẽ có những dư luận như thế nào đối với Hoa Quốc!”
“Xin Thiên Tử cân nhắc lại! Xin Thiên Tử cân nhắc lại!”
Lúc này các quan chức cốt cán của Hoa Quốc trong những bộ áo đại cán đều đang hô to!
Năm đó, vụ án của Tiêu Long là do chính Thiên Tử xét xử!
Nếu bây giờ lật lại bản án thì sẽ có tổn hại lớn đối với danh dự của Thiên Tử!
Nói không chừng, dư luận quốc tế sẽ lan truyền tin đồn rằng sau khi lên ngôi, Thiên Tử đã xuống tay với các vị quan cũ!
Nhưng mà.
Thiên Tử xoay người lại, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua những quan chức đang quỳ dưới đất, rồi lạnh lùng nói: “Cân nhắc ư? Các người muốn tôi cân nhắc ư? Năm đó, nếu các người không câu kết với bốn gia tộc lớn, lấy lý do giữ vững nền tảng của Hoa Quốc, ép buộc tôi xử Tiêu Long theo pháp luật, thì sao có thể xảy ra tất cả những chuyện như ngày hôm nay?”
“Thiên Tử! Xin hãy cân nhắc lại!”
Các quan chức hét lên.
“Đủ rồi! Tôi đã quyết định lật lại bản án cho Tiêu Long!”
Thiên Tử tức giận rống lên, chỉ vào tấm bia đá không chữ đang sừng sững ở sau lưng rồi hét lớn: “Các người đều ngẩng đầu lên! Ngẩng đầu cả lên!”
Sau tiếng hét tức giận của Thiên Tử, quan văn quan võ đều ngẩng đầu nhìn lên tấm bia đá không chữ mà Thiên Tử đang chỉ!
“Hãy mở to mắt các người ra mà nhìn cho kỹ! Ai đã lập nên tấm bia đá này? Và tấm bia đá này được lập nên vì ai?”
“Nhà họ Tiêu, những linh hồn trung thành trong các triều đại quá khứ của Hoa Quốc! Một lòng một dạ vì Hoa Quốc! Con cháu đời đời của nhà họ Tiêu đều chiến đấu đến chết vì Hoa Quốc! Tấm bia này là để tỏ lòng thành kính đối với những linh hồn trung thành của nhà họ Tiêu, và để tri ân những chiến sĩ trung dũng đã chiến đấu hết mình trên sa trường vì Hoa Quốc! Các người hãy nói cho tôi biết, lẽ nào không nên lật lại bản án sai lầm của năm đó sao? Lẽ nào các người muốn tôi đến lúc chết vẫn còn áy náy sao? Lẽ nào ở trong mắt các người, những linh hồn trung thành này, những chiến sĩ trung dũng này chỉ là một tấm bia đá thôi sao?”
“Hoa Quốc hổ thẹn với nhà họ Tiêu, hổ thẹn với Tiêu Long!”
Cuối cùng Thiên Tử cũng không kiềm chế được cảm xúc mà rơi lệ.
Nhìn vào tấm bia đá không chữ kia, Thiên Tử như nhìn thấy những gương mặt thân quen năm nào.
Tuy nhiên, tất cả họ đều vì Hoa Quốc, vì Thiên Tử mà chết trên sa trường!
“Truyền lệnh của tôi, lật lại bản án! Bất cứ ai ngăn cản việc lật lại bản án đều sẽ bị chém đầu!”
Cuối cùng, Thiên Tử hét lên, cả người căng cứng, khí thế ngất trời!
Giang Vạn Long đứng thẳng dậy, nước mắt lưng tròng vì những lời nói của Thiên Tử, ông ấy gập người một góc chín mươi độ, lễ phép nói: “Long Các nhận lệnh!”
Sau lưng, mấy người Tần Hán Quốc cũng gập người một góc chín mươi độ!
Họ đều biết động thái này của Thiên Tử có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là thảm án của nhà họ Tiêu năm xưa sẽ được sửa đổi!
Có nghĩa là Tiêu Long có thể trở lại Hoa Quốc, trở lại bục cao một cách danh chính ngôn thuận!
Có nghĩa là tình thế Hoa Quốc sẽ thay đổi đáng kể!
Có nghĩa là đám người xấu xa trong bóng tối kia sẽ bị diệt sạch!
Đồng thời, điều này cũng đồng nghĩa với việc Thiên Tử phải tự mình gánh chịu mọi hậu quả do việc lật lại bản án mang lại.
Lúc này, Thiên Tử nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ yếu ớt của mặt trời chiều.
Cuối cùng cũng đến lúc dầu cạn đèn tắt.
Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, liệu những bậc hiền nhân năm xưa có giống như ông ấy, có bao nhiêu điều bất đắc dĩ phải từ bỏ.
Việc lớn chưa thành, việc lớn chưa thanh mà…
Trong lòng Thiên Tử có một hoài bão rất lớn.
“Tôi tự hỏi, nắm quyền cai trị Hoa Quốc ba mươi năm, tôi không thẹn với Hoa Quốc, không thẹn với nhân dân Hoa Quốc! Ông trời ơi ông trời, ông trời ở đâu? Tôi muốn tranh luận với ông trời! Quét sạch mọi bất công trên thế giới! Quét sạch mọi quốc gia tàn ác…”
Thiên Tử nhìn lên trời hét lớn, nhưng giọng nói của ông ấy đột ngột dừng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cơ thể già yếu của Thiên Tử ngã theo gió!
“Thiên Tử!”
Giang Vạn Long nhanh tay lẹ mắt xông lên trước tiên, đỡ lấy Thiên Tử đang sắp ngã!
Thiên Tử nắm lấy cánh tay Giang Vạn Long, mượn sức chống đỡ thân thể đứng thẳng người dậy.
“Thiên Tử, trở về thôi…”
Nước mắt Giang Vạn Long đã sớm giàn giụa.
Thiên Tử lắc đầu, khẽ mỉm cười, nói: “Còn chưa đủ… những người trong bóng tối kia còn đang xem. Còn chưa đủ… Tiêu Chính Văn đến đâu rồi?”
Thủ trưởng quân đội vội vàng bước lên nói: “Thiên Tử, Tiêu Chính Văn đã tiến vào nội thành, còn cách Thiên Tử Các mười kilomet! Nhưng…”
Thủ trưởng không nói câu tiếp theo.
“Nhưng sao?”, Thiên Tử hỏi.
“Trong vòng mười kilomet đều là người của bọn chúng! Tiêu Chính Văn muốn tiến vào Thiên Tử Các, e rằng sẽ phải trải qua một trận chiến đẫm máu…”
Thủ trưởng nói, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lùng!
Lúc này, ở nơi cách Thiên Tử Các mười kilomet.
Đây là con đường dẫn thẳng đến Thiên Tử Các, có tên là đường Đăng Long!
Lúc này, nhà cửa hai bên đường đều đóng chặt!
Tiêu Chính Văn dẫn theo mấy người Long Ngao, đứng ở cuối con đường Đăng Long, với đôi mắt sâu xa, anh đưa mắt nhìn Thiên Tử Các ở cách đó mười kilomet!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển!
Có tiếng bước chân nặng nề vang bên tai của mấy người Tiêu Chính Văn!
Sau đó, trong tầm mắt của họ, một nhóm binh lính khoảng chừng nghìn người mặc áo giáp sắt đen, tay cầm súng trường xuất hiện trên đường Đăng Long!
Trang phục của họ trông giống như những người lính thời xưa!
Binh lính thiết giáp đen!
Nơi này là Long Kinh, là đường Đăng Long!
Vũ khí nóng không được phép sử dụng, vì vậy, ở đây chỉ có vũ khí lạnh!
Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm những binh lính thiết giáp đang bước nhanh dồn dập làm mặt đất cũng phải rung chuyển.