Chân mày Độ Thiên Chân Nhân nhướng lên, La Hải Bằng góp mặt khiến thế cục trở nên kịch liệt trong nháy mắt!
Một đấu ba, Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không đủ khả năng để bảo vệ Khương Vy Nhan!
Cho dù hai người Karle và Rode bị Độ Thiên Chân Nhân kéo chân thì ai có thể ngăn cản La Hải Bằng ở phía còn lại?
“Các người muốn làm gì? Người đâu!”
Lãnh Kế Hồng đã sớm bảo người đứng ngoài đợi, ông ta hét lớn ra ngoài cửa, mười mấy vệ sĩ áo đen cầm súng lục trong tay, nhanh chóng lao vào phòng bao!
Nếu đối phó với người bình thường thì đám này vệ sĩ là đủ!
Nhưng đám người Đông Phương Viêm và La Hải Bằng vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì phá lên cười ha hả.
La Hải Bằng bước lên trước một bước, ung dung nói: “Mấy con kiến hôi bọn mày, mỗi người cầm một khẩu súng bé tí thì có thể làm được gì? Tới đây, mày có gan thì bảo bọn nó nổ súng thử xem, bắn vào tao đây này!”
La Hải Bằng chỉ tay lên trán mình, nụ cười trên mặt càng thêm nham hiểm!
La Hải Bằng vốn chẳng thèm quan tâm đến đám người bình thường này!
Ngay cả tay súng bắn tỉa muốn đả thương ông ta cũng là mơ mộng hão huyền!
“Ông tưởng rằng tôi không dám bảo bọn họ nổ súng sao?”
Lãnh Kế Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta không phải người học võ, cũng chẳng hiểu gì về võ đạo nên không biết rõ La Hải Bằng là nhân vật lợi hại đến mức nào.
Ông ta chỉ biết, không thể để Khương Vy Nhan xảy ra chuyện!
Bằng không, khi Tiêu Chính Văn trở về thì biết ăn nói thế nào?
“Người đâu, nổ súng cho tôi! Bắn chết tôi chịu trách nhiệm!”
Lãnh Kế Hồng chỉ vào La Hải Bằng, nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Mấy tên vệ sĩ hơi do dự, ngay sau đó vội vàng giơ súng lên, chĩa thẳng vào La Hải Bằng.
“Pằng pằng pằng pằng!”
Tiếng súng vang lên trong phòng nghe như tiếng bắp nổ.
“Ha ha!”
La Hải Bằng kiêu ngạo cười phá lên, cùng lúc đó, những viên đạn chợt ngừng lại ở nơi cách La Hải Bằng chưa tới ba centimet.
Mấy chục viên đạn cứ thế lơ lửng trong không trung, cả đám vệ sĩ thấy vậy cũng không khỏi nuốt nước bọt.
Từng gương mặt trắng bệch như giấy, người run rẩy không ngừng!
Một bức tường không khí vô hình ngăn cách tất cả những viên đạn, còn tiếng cười của La Hải Bằng lại nghe như phát ra từ địa ngục, uy nghiêm đáng sợ.
“Trên thế giới này có một loại người không sợ súng đấy, kiếp sau làm người thì phải học cách thông minh lên nhé!”