Cái gọi là linh hồn quân đội, bao gồm cả năng lực tạo ra kỳ tích trong bất kỳ tình huống nào.
Có thể nói, bản thân Tiêu Chính Văn đã là cả một kỳ tích trên cả chặng đường qua.
“Tài năng của anh Tiêu không phải là thứ mà chúng ta có thể đánh giá!”, Thượng Quan Uyển Nhi cũng ngượng ngùng cười nói.
Với thực lực mà Tiêu Chính Văn thể hiện, nếu là ở thời nhà Đường, chắc chắn sẽ là một nhân vật dẫn đầu thời đại!
Thượng Quan Uyển Nhi cũng phải công nhận rằng từ cuối thời Đường, cô ta chưa từng gặp ai có thể so sánh với Tiêu Chính Văn.
Lúc này, chỉ còn cách thành Thiên Đô mấy trăm mét, rất nhiều người cũng đang chuẩn bị cho thánh hội Vạn Tông ở thành Thiên Đô.
Cả thành Thiên Đô đều đang trong một bầu không khí căng thẳng!
Ai cũng biết thánh hội Vạn Tông ở thành Thiên Đô không chỉ tụ tập đông đảo các môn phái khắp nơi, mà còn là cuộc chiến giành lấy vận khí thành Thiên Đô.
Bên chiến thắng sẽ không chỉ đủ điều kiện để vào thành Thiên Đô, mà còn có được vận khí thành Thiên Đô, uy danh tứ phương!
Lúc này, trong ngôi nhà cổ kính của nhà họ Mạnh ở thành Thiên Đô, Mạnh Hồng Nho đang ngồi xếp bằng, toàn thân tỏa ra tia sáng.
Một luồng khí tức dồi dào như biển cả bao phủ toàn bộ ngôi nhà cổ của nhà họ Mạnh, sức mạnh to lớn này thậm chí có thể làm rung chuyển các vì sao.
Mạnh Hồng Nho đã giành được chân truyền của nhà họ Mạnh, cho nên đã có tu vi của Đại Đế.
Ông ta sở hữu sức mạnh vô song và kế thừa niềm hy vọng của nhà họ Mạnh.
Lần này, ông ta có đủ tự tin để lấy tất cả vận khí thành Thiên Đô.
Đúng lúc này, cánh cửa mật thất mở ra, một tia nắng chiếu vào căn phòng bí mật tăm tối, ông lão Trục Nhật bước vào mật thất.
“Chúc mừng ông Mạnh, thực lực của ông lại mạnh hơn rồi!”, ông lão Trục Nhật chắp tay cười nói với Mạnh Hồng Nho.
“Ông Trục Nhật nói quá rồi, mời ngồi!”, Mạnh Hồng Nho mỉm cười, mời ông lão Trục Nhật.
Ông lão Trục Nhật bước đến ghế bên cạnh Mạnh Hồng Nho, ngồi xuống, chắp tay nói: “Với thực lực hiện tại của ông Mạnh, e rằng trong cả thành Thiên Đô này cũng không ai có thể so tài ông!”
“Còn quá sớm để nói những lời này, dù sao trong Đông Vực vẫn còn rất nhiều nhân tài, không phải chỉ có một mình tôi là Đại Đế!”
Mạnh Hồng Nho nói vậy nhưng vẻ mặt lại vô cùng tự tin.
“Ông Mạnh thật khiêm tốn”, ông lão Trục Nhật lắc đầu cười nói.
“Theo tôi biết, phía Thanh Liên đã nâng đỡ một thanh niên trẻ để đấu với chúng ta”, Mạnh Hồng Nho nói đến đây, ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Người ông nói chắc không phải Tiêu Chính Văn đâu nhỉ? Cậu ta không xứng!”, ông lão Trục Nhật cười khinh thường.
“Chính là cậu ta! Thanh Liên không phải là người bình thường. Người mà bà ta chọn chắc chắn phải tài năng hơn người!” Mạnh Hồng Nho nghiêm túc nói.