Hơn nữa, hướng thành Uông Tử đã bị mai phục, chỉ cần Tiêu Chính Văn xuất hiện thì lập tức sẽ bị bao vây giết chết.
Với phong cách làm việc của thập điện Diêm Vương, chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là giết giữa đường, mà chắc chắn đã giăng rất nhiều cạm bẫy để chờ đợi Tiêu Chính Văn.
Nếu Tiêu Chính Văn vẫn muốn về vùng ngoài lãnh thổ thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Hiên Viên Ngự cũng nhíu mày thở dài, hiện tại gần như toàn bộ âm phủ đều đang nhắm vào Tiêu Chính Văn.
So với điện Thành Hoàng trước đây, khoảng cách đã không còn nhỏ nữa.
Nếu thập điện Diêm Vương ra tay thật thì chuyện này sẽ vô cùng hỗn loạn.
Thậm chí có thể nói, Tiêu Chính Văn không thể rút lui toàn thân được nữa.
“Cậu Tiêu, theo tôi được biết, ngay cả Sở Giang Vương cũng đích thân đến giết cậu rồi, người này chỉ là một trong những nhân vật lớn chứ không phải mạnh nhất!”
Sở Giang Vương là chủ một điện, thực lực cực kỳ cao, từ ngàn năm trước đã là cao thủ Thiên Cảnh cấp bốn, mà bây giờ Tiêu Chính Văn mới chỉ là Thiên Cảnh cấp một.
Hai người chênh lệch ít nhất là ba cảnh giới, nhưng Sở Giang Vương chỉ là một trong những cao thủ, chứ không phải mạnh nhất.
Không ai dám đảm bảo rằng những điện chủ khác không tham gia vào việc giết Tiêu Chính Văn.
Tin tức này vừa được đưa ra đã khiến mọi người cảm thấy vô cùng áp lực.
Mặt khác, ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đang trên bờ vực bùng nổ chiến tranh. Ít nhất mười mấy cao thủ đáng sợ cùng Kiếm Thánh đã đến bên ngoài Đế Khư.
Thế cục hiện giờ đã không thể kiểm soát, nhưng Tiêu Chính Văn lại đang mắc kẹt trong âm phủ, không thể trở về vùng ngoài lãnh thổ.
Có thể nói, Tiêu Chính Văn và điện Thần Long đã bị chặn giết cả hai đầu, chỉ cần lần này đối phương ra tay thì sẽ tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Tiêu Chính Văn và điện Thần Long.
Thủ đoạn này vô cùng tàn nhẫn!
Tình thế trước mắt đã vô cùng nguy cấp, Hiên Viên Ngự và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn và lo lắng cho người trong giới thế tục.
Vì chuyện này không chỉ liên quan đến một mình Tiêu Chính Văn nữa, mà là liên quan đến toàn bộ thế lực trong giới thế tục, thậm chí là sự an uy của cả Hoa Quốc.
“Hiên Viên Ngự, ông giúp tôi chuyển lời rằng bảo bọn họ nghĩ cho thật kỹ xem có thật sự muốn quyết sống chết với tôi hay không!” Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Trong mắt Tiêu Chính Văn hiện lên sát khí nhàn nhạt.
Nếu một mình âm phủ ra tay với Tiêu Chính Văn thì không có gì đáng sợ, bởi vì Tiêu Chính Văn cũng đã giết chết mười vị phán quan và con gái của Tả Bạch Đào.
Nhưng vùng ngoài lãnh thổ cũng đang đối đầu tới Tiêu Chính Văn, đây là ăn cây táo rào cây sung.
Dù về công hay tư thì lần này Tiêu Chính Văn liều mạng đến âm phủ, cũng là vì ngàn vạn sinh linh ở vùng ngoài lãnh thổ.
Mặc dù Tiêu Chính Văn cũng có ý đồ riêng, càng muốn bảo vệ giới thế tục khỏi sự tấn công của âm phủ, nhưng vùng ngoài lãnh thổ mới là người được lợi nhiều nhất.
Tây Vực đã bị chiếm hết, nếu không phải Tiêu Chính Văn đích thân đến khiêu chiến với Tả Phượng Kiều thì e rằng bây giờ Đông Vực cũng không giữ nổi nữa rồi.