Lúc này, Chấn Bắc Vương không hề oán hận Tiêu Chính Văn, mà thầm oán hận Diệp Thiên Thuận.
Trước đó ông ta đã chính tai nghe thấy đám người bên cạnh đang bàn luận về chuyện một cái tát của Tiêu Chính Văn đã biến Lý Thiên Tứ thành sương máu.
Nếu lúc Diệp Thiên Thuận đến, nói tin tức này với ông ta thì ông ta đâu còn dám khiêu khích bọn họ?
Nếu ông ta không khiêu khích thì sao phải chịu sự sỉ nhục như ngày hôm nay?
Tất cả chuyện này đều là do hai bố con Diệp Thiên Thuận!
Với sức chiến đấu của ông ta, cũng có khả năng giết Lý Thiên Tứ, nhưng một cái tát đã có thể biến đối phương thành sương máu thì ông ta không dám nghĩ.
Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, người nhà họ Diệp mới cùng Tiêu Chính Văn đi về phía Huyết Ô Trì.
Ngay cả Chấn Bắc Vương cũng đi theo sau Tiêu Chính Văn giống như một tên thuộc hạ.
Huyết Ô Trì cũng được coi là một khu vực lớn trong âm phủ.
Nơi đây từng được dùng để nhốt những linh hồn ngang ngược không chịu khuất phục.
Nhưng sau khi Âm Tư và Thập Điện âm phủ mỗi người một ngả, nơi đây cũng chỉ để trưng bày.
Mặc dù như vậy, nhưng khí huyết sát trong Huyết Ô Trì vẫn vô cùng đáng sợ, cao thủ dưới cảnh giới Nhân Hoàng chỉ cần đến gần Huyết Ô Trì cũng sẽ biến thành sương máu.
Nhưng có Chấn Bắc Vương và người nhà họ Diệp ở đây thì muốn tránh khí huyết sát cũng không có gì là khó.
Mọi người bước đến trước Huyết Ô Trì, nhìn từ xa, cả Huyết Ô Trì sâu như biển cả, nhìn không thấy biên giới.
Trong biển máu đỏ chót có một xác chết trôi nổi.
“Đó là xác của Hạo Thiên!” Diệp Phàm chỉ tay, kích động nói.
“Ừ! Trước đây anh ta đã đạt đến cảnh giới nào?” Tiêu Chính Văn liếc nhìn Huyết Ô Trì rồi quay đầu hỏi.
“Hạo Thiên là Đế Cảnh cấp chín, còn Tả Phượng Kiều lúc đó đã bước đầu tiến vào Thiên Cảnh rồi!” Chấn Bắc Vương cung kính đáp.
“Bước đầu tiến vào Thiên Cảnh?”
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.
Từ vết thương trên cơ thể Hạo Thiên có thể thấy, người giết anh ta không phải là cao thủ vừa đột phá Thiên Cảnh, mà là cao thủ Thiên Cảnh cấp một đỉnh cao.
Thậm chí đối phương có thể là Thiên Cảnh cấp hai hoặc cảnh giới cao hơn.
Điều này cho thấy Hạo Thiên chưa chắc đã chết trong tay Tả Phượng Kiều, mà kẻ ra tay thật sự là người khác.
Lúc mọi người đang nói, xác của Hạo Thiên đã được vớt khỏi Huyết Ô Trì.
Tiêu Chính Văn xem xét cái xác.
Mặc dù đã qua trăm năm, nhưng cái xác được bảo quản rất tốt, ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch ra thì không khác gì người sống.
“Sao trên người anh ta lại có sợi tơ đen?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Mặc dù những sợi tơ đen này không dễ phát hiện, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ nhìn ra được manh mối.
“Có một lần Hạo Thiên đến điện Minh Vương nghị sự, sau khi trở về thì đã như vậy!” Diệp Phàm đáp.