Khiến Quảng Lăng Tử sợ hãi toát mồ hôi lạnh vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói nửa chữ không.
“Ầm!”
Ngay khi Hắc Bào quay sang nhìn Quảng Lăng Tử, Nữ Đế phất ống tay áo rộng lên.
Không gian phía sau bà ta xuất hiện một vết nứt như bị chém đứt, chỉ thấy thủy triều vô tận dâng lên từ trong vết nứt đó, có một lá cờ lớn khắc chữ “Chu” được cắm ở đầu thủy triều.
Nữ Đế vung tay, lá cờ chữ “Chu” đó đã nằm trong tay bà ta.
Lúc này thủy triều dâng lên trong vết nứt giữa không trung phía sau bà ta cũng thay đổi rõ rệt.
Chỉ thấy trong cơn thủy triều đó như có một cái đầu rồng từ từ ngước lên, thủy triều đó cũng lập tức ngưng tụ thành một con rồng nước.
Khi Nữ Đế giơ cây cờ lên, một luồng khí tức Đế Vương cực kỳ thanh thuần bao phủ lấy nơi đó, con rồng nước như có linh trí đột nhiên mở mắt ra.
Con người màu lam nhạt vô cùng uy nghiêm, nhìn đám người bên dưới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả người võ tông và trong thế tục đều sợ đến mức toát cả mồ hôi.
Nhất là Lý Chính Đạo ngạc nhiên nhìn chằm chú Nữ Đế trong không trung, kinh hãi nói: “Chân Long! Bà… bà ấy thế mà lại là Chân Long”.
“Sao… sao lại có chuyện này được, nếu bà ấy là Chân Long sao lại bị Lý Phong Cơ…”
Như có câu nói, Thiên Tử là mệnh, không thể chạm vào mệnh trời.
Bất kể là Chân Long xuất thế thì chắc chắn nó cũng là sự tồn tại vô địch trong thế gian, còn Nữ Đế chính là rồng thật biến hóa, sao lại bị hại chết bởi âm mưu của Lý Phong Cơ được?
“Haizzz!”
Ông cụ đứng phía sau Lý Chính Đạo khẽ thở dài nói: “Đao kiếm giơ lên, người dân phải chịu lầm than”.
Nói rồi ông cụ cung kính ngẩng đầu lên nhìn Nữ Đế trong không trung, cúi người lạy một lạy.
Hắc Bào cũng ngạc nhiên không kém, không dám tin nhìn Nữ Đế nói: “Bà… bà thế mà lại là Thiên Tử Chân Mệnh, có Chân Long trong tay?”