Thấy Khương Vy Nhan kiên quyết như vậy, Đàm Hiểu Kinh không khỏi mỉm cười tự giễu.
Trong mấy người bạn thân, chỉ có Khương Vy Nhan được nếm trải vị ngọt của tình yêu, còn lại vẫn độc thân đến tận bây giờ.
“Anh ta thật sự tốt như cậu nói sao?”
Đàm Hiểu Linh nhi ngờ hỏi.
Khương Vy Nhan gật đầu chắc chắn.
Đúng lúc này, một đệ tử của Thiên Kiếm Tông nhanh chóng bước vào, nói nhỏ vào tai Độ Thiên Chân Nhân vài câu.
“Cô Khương, cậu Tiêu về rồi, khoảng hai giờ chiều máy bay sẽ hạ cánh ở Giang Trung, tôi sẽ thu xếp để đón cậu Tiêu!”
Độ Thiên Chân Nhân nói xong liền cung kính cầu đầu chào Khương Vy Nhan.
“Ừ, tốt quá! Nói với anh ấy rằng bây giờ tôi thật sự không thể cử động được, nhưng tôi rất muốn gặp anh ấy!”
Khương Vy Nhan nói.
“Vâng!”
Độ Thiên Chân Nhân đáp một tiếng sau đó quay người rời đi.
Lúc này, cả Giang Trung, không chỉ những đại gia trong giới kinh doanh mà ngay cả người của rất nhiều võ tông cũng lần lượt đến sân bay tiếp đón.
Mà lúc này, tại sân bay Giang Lăng.
Chủ tịch Lữ - chủ tịch thành phố Giang Lăng dẫn theo môn đám quan chức và hàng trăm doanh nhân giàu có đứng kính cẩn xung quanh sân bay.
Trên vài đường băng nên cạnh, có rất nhiều cô gái đang đợi để được gặp Tiêu Chính Văn, có thể nói là tất cả đều rất mong chờ.
Cảnh tượng này còn hoành tráng hơn nhiều so với việc chào đón những ngôi sao lớn.
Dù sao thì hiện giờ danh tiếng của Tiêu Chính Văn quá lớn, vượt qua cả bốn gia tộc lớn.
Một người làm lu mờ cả bốn gia tộc lớn, đây là chuyện lạ trăm năm ở Hoa Quốc.
Hàng nghìn cảnh sát bao vây khu vực lân cận sân bay.
Một số tuyến đường chính ở Giang Lăng cũng phong tỏa và kiểm soát nghiêm ngặt.
Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng, khi cửa vừa mở ra, một người đàn ông trẻ khí thế chậm rãi bước ra khỏi cabin.
Chủ tịch Lữ lập tức vẫy tay với đám nhân viên phía sau, mấy người đàn ông mặc đồ đen cũng nhanh chóng tiến lên trải thảm đỏ.
Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, người đàn ông trẻ vững vàng bước xuống thang cuốn.
Nhìn thấy đám người đang chào đón nồng nhiệt xung quanh sân bay, người đàn ông khẽ gật đầu, tự đắc liếc nhìn chủ tịch Lữ, cười nói: “Làm phiền chủ tịch Lữ rồi!”
Lúc này, nếu không nhìn kỹ, người này đúng thật rất giống Tiêu Chính Văn.